CHƯƠNG 643: SAO EM THẤY GIỐNG CƠM NGOÀI TIỆM THẾ

Diệp Ân Tuấn nhìn ánh mắt phức tạp của Diệp Tranh, khẽ hỏi: “Con muốn daddy và mami ly hôn sao?”

“Không muốn.”

Diệp Tranh ôm chặt lấy Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn cong môi, cười nói: “Nếu không muốn mami và daddy ly hôn, vậy con có thể giúp daddy không?”

“Giúp bằng cách nào ạ?”

“Ghé tai lại đây.”

Diệp Ân Tuấn và Diệp Tranh bắt đầu âm mưu bí mật ở trong xe,

Sau khi Diệp Tranh nghe Diệp Ân Tuấn nói xong, gật đầu rồi nhanh chóng chạy về phòng bệnh.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết còn đang lo lắng cho Diệp Tranh, lúc Thẩm Hạ Lan đang định ra ngoài tìm Diệp Tranh, Diệp Tranh đã quay về.

“Anh, cậu đi đâu đó? Mami lo cho cậu muốn chết.”

Diệp Minh Triết biết Thẩm Hạ Lan không nói chuyện được, vội vàng hỏi.

Diệp Tranh ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, mami, con bị đau bụng nên đi WC.”

“Không sao, buổi tối mẹ nhờ chú Lam mang chăn của con đến được không?”

“Dạ được.”

Diệp Tranh không có dị nghị gì.

Thẩm Hạ Lan sắp xếp cho Diệp Tranh và Diệp Minh Triết xong mới rời khỏi bệnh viện.

Diệp Ân Tuấn vẫn luôn nhìn Thẩm Hạ Lan về đến nhà họ Lam, lúc này mới xoay người rời đi.

Thẩm Hạ Lan cứ có cảm giác hình như cô đã quên mất chuyện gì, mãi đến khi về đến nhà họ Lam, nhìn thấy Lam Tử Thất mới đột nhiên nhớ đến.

Không xong!

Cô quên mất Lam Dũng!

Cũng không biết bây giờ Lam Dũng thế nào.

Thẩm Hạ Lan vô cùng áy náy định đi ra ngoài, lại bị Lam Tử Thất cản lại.

“Sao thế? Sao vừa về lại định đi ra ngoài nữa rồi, Lam Dũng đâu?”

Thẩm Hạ Lan áy náy không biết nên nói thế nào, chỉ có thể dùng dấu tay nói: “Lam Dũng bị Diệp Ân Tuấn đánh.”

“Cái gì?”

Lam Tử Thất lập tức nổi giận.

Cô xắn tay áo, thở phì phò nói: “Cái tên Diệp Ân Tuấn này không những ăn hiếp cậu, bây giờ còn dám ăn hiếp cả em tớ nữa, anh ta muốn gì đây? Anh ta tưởng tớ không dám đánh anh ta đúng không?”

Nói xong, Lam Tử Thất lập tức chạy ra ngoài, lại bị Thẩm Hạ Lan cản lại.

“Là lỗi của tớ, đều vì tớ cả, cậu đừng đi. Lam Dũng bị thương tớ cũng đã đủ áy náy rồi, nếu cậu lại xảy ra chuyện gì nữa thì tớ cũng không biết phải làm sao, cậu có muốn để tớ ở lại Lịch Thành nữa không?”

Lam Tử Thất thấy Thẩm Hạ Lan như thế, không khỏi thở dài nói: “Cậu đó, cứ luôn như thế. Lam Dũng nằm viện nào? Tớ đi thăm nó, cậu đừng đi, cứ nghỉ ngơi đi. Đúng rồi, Diệp Tranh đâu? Tớ đã hỏi thăm viện điều dưỡng rồi, có cho phép các cậu dẫn người nhà đến.”

“Không cần, Diệp Tranh đã nói chuyện rồi, tớ cảm thấy không cần đưa cậu bé đến viện điều dưỡng nữa, dù sao chỗ đó cũng không tốt đối với con nít.”

“Nói chuyện rồi?”

Lam Tử Thất hơi kinh ngạc, nhưng lại càng vui vẻ hơn.

“Cái thằng nhóc thối này, ai mà giỏi thế? Còn có thể làm cậu bé mở lòng ra.”

“Minh Triết.”

Thẩm Hạ Lan cười ra dấu tay.

“Chẳng trách. Được, chắc tối nay Diệp Tranh phải ở lại bệnh viện cùng Minh Triết đúng không? Có cần mang gì sang không? Tớ mang giúp cho, cậu ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Thẩm Hạ Lan cảm động vì những gì Lam Tử Thất nói.

Cô quơ động tác tay nói: “Tớ làm vài món ngon cho Lam Dũng, cậu mang đi đi. Chuyện hôm nay thật sự rất có lỗi, cũng không biết cậu ấy bị thương thế nào nữa.”

“Yên tâm đi, thằng nhóc đó da dày thịt béo, không sao đâu. Nói không chừng biết được cậu nấu đồ ăn ngon cho nó, nó còn vui muốn chết nữa đó.”

Thẩm Hạ Lan nghe Lam Tử Thất nói thế, biết cô ấy đang muốn an ủi cô, không để ý đến sự cản trở của Lam Tử Thất, chạy vào phòng bếp nấu vài món ngon cho Lam Dũng, để Lam Tử Thất mang đến bệnh viện.

Lam Tử Thất không cản được cô, chỉ đành mang đồ đạc đến bệnh việc

Lúc Diệp Ân Tuấn thấy Lam Tử Thất cầm hộp đồ ăn đến, hơi nhíu màylại.

Diệp Minh Triết đã ăn rồi, Diệp Tranh cũng đã qua giờ cơm, bây giờ Lam Tử Thất mang theo đồ ăn đến để cho ai chứ?

Lam Dũng?

Sao Lam Tử Thất biết Lam Dũng bị thương.

Hơn nữa, Diệp Ân Tuấn nhớ rõ Lam Tử Thất không muốn vào bếp. Cho nên thức ăn bên trong hộp là do Thẩm Hạ Lan nấu sao?

Nghĩ đến loại khả năng này, Diệp Ân Tuấn lập tức cảm thấy khó chịu.

Đồ do người phụ nữ của anh nấu đâu phải ai cũng có thể ăn được.

Huống chi cái thằng nhóc Lam Dũng kia rõ ràng là loại người thiếu đòn, tại sao lại cho tên đó ăn đồ do Thẩm Hạ Lan nấu chứ?

Diệp Ân Tuấn vội vàng móc điện thoại gọi Tống Đình.

“Mặc kệ anh dùng cách gì, hẹn Lam Tử Thất đi ra ngoài, đổi toàn bộ thức ăn trong hộp đi cho tôi. Nửa tiếng sau tôi muốn nhìn thấy tất cả thức ăn bên trong hộp đồ ăn đó, nhớ kỹ, là tất cả!”

Tống Đình nghe được mệnh lệnh kỳ lạ của Diệp Ân Tuấn, hơi khó hiểu hỏi: “Rốt cuộc bên trong hộp đồ ăn đó có cái gì?”

“Cậu quan tâm có cái gì làm chi, dù sao tôi muốn là được.”

Nói xong, Diệp Ân Tuấn cúp máy ngay.

Tống Đình lại đói khóc không ra nước mắt.

Sao càng ngày anh càng cảm thấy cái chức vụ phó giám đốc này càng khó làm thế nhỉ? Hơn nữa hình như tính tình Diệp Ân Tuấn lại càng ngày càng trẻ con.

Nhưng Tống Đình cũng muốn gặp Lam Tử Thất.

Người phụ nữ kia mạnh miệng mềm lòng, cũng không biết bây giờ đang nghĩ gì. Còn nghĩ đến chuyện chia tay với anh không?

Thật sự cho rằng anh không có cách nào với cô sao?

Tống Đình cong môi, nghĩ đến Lam Tử Thất, anh lại cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, cả thế giới đều ngập tràn trong ấm áp.

Anh gọi điện thoại cho Lam Tử Thất.

Lam Tử Thất nhìn thấy Tống Đình gọi điện, lập tức cúp máy, nhưng Tống Đình lại gửi tin nhắn cho cô, cũng không biết viết cái gì, làm Lam Tử Thất giận đến suýt chút nữa đã dậm chân.

Thấy sắp sửa vào bệnh viện Hải Tâm, Lam Tử Thất nhìn thấy vệ sĩ nhà họ Diệp, lập tức bảo bọn họ cầm đồ đạc của Diệp Tranh vào, còn đồ ăn bên trong hộp cơm, Lam Tử Thất cảm thấy tạm thời Lam Dũng cũng sẽ không đói, từ từ rồi đưa sau.

Cô cầm theo hộp đồ ăn lên xe, nhanh chóng chạy đến chỗ Tống Đình.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Lam Tử Thất cầm theo hộp đồ ăn đi mất, khóe môi hơi cong lên.

Nửa tiếng sau, Tống Đình sai người đưa đồ ăn đến cho Diệp Ân Tuấn.

Thấy trong hộp đồ ăn thì ra lại có nhiều món ngon như thế, Diệp Ân Tuấn vội vàng đặt lên xe, ăn từng miếng từng miếng một.

Ừm.

Là mùi vị của Thẩm Hạ Lan!

Đồ ăn do người phụ nữ của anh nấu chỉ có mình anh được ăn!

Không bao lâu, Lam Tử Thất thở phì phò quay về, vẫn cầm hộp thức ăn vào bệnh viện Tân Hải.

Diệp Ân Tuấn hơi tò mò, nhìn thức ăn ngon bày trước mặt, gọi điện thoại hỏi Tống Đình: “Cậu đổi thành món gì thế?”

“Cháo gạo kê và cơm sườn, gọi thức ăn ở cửa hàng bên ngoài.”

Diệp Ân Tuấn cực kỳ thích cách làm của Tống Đình.

“Tháng này tăng lương cho cậu.”

“Khỏi cần tăng lương, cho tôi vài ngày nghỉ đi, tổng giám đốc Diệp, tôi mệt sắp chết rồi. Hoặc là anh định về đi làm?”

Tống Đình hỏi thử.

Diệp Ân Tuấn lập tức từ chối.

“Không! Cứ như thế đi.”

Nói xong, anh lập tức cúp máy.

Tống Đình khóc không ra nước mắt.

Tổng giám đốc Diệp từng xem công việc là mạng sống khi xưa đi đâu rồi?

Diệp Ân Tuấn không thèm quan tâm Tống Đình nghĩ như thế nào, anh nhìn đống đồ ăn trước mặt, nở nụ cười thỏa mãn.

Nếu Thẩm Hạ Lan biết mấy món cô làm đều chui vào bụng của anh, không biết sẽ có vẻ mặt như thế nào nữa, chắc chắn sẽ rất đặc sắc.

Diệp Ân Tuấn còn xấu xa lấy điện thoại ra chụp lại, rồi còn quay một video gửi cho Thẩm Hạ Lan.

“Ăn ngon lắm. Cảm ơn vợ.”

Lúc Thẩm Hạ Lan nhận được tin messenger thì hơi khựng lại, nhưng vẫn mở video ra xem, sau khi nhìn thấy video xong, tức đến phát run.

“Anh có thấy anh ấu trĩ lắm không?”

Thẩm Hạ Lan không biết sao Diệp Ân Tuấn lại làm được, nhưng hành vi tuyên bố quyền sở hữu giống hệt một đứa con nít như thế này thật sự không giống phong cách của Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn lại vui vẻ hớn hở trả lời: “Anh thích là được.”

Thẩm Hạ Lan cạn lời.

Cô không yên tâm gửi tin nhắn cho Lam Tử Thất.

“Tử Thất, chụp cho tớ bức ảnh mấy món ăn tớ nấu cho Lam Dũng đi.”

Lam Tử Thất hơi buồn bực, nhưng sau khi đến phòng bệnh rồi, vẫn mở hộp thức ăn ra chụp lại cho Thẩm Hạ Lan.

Lam Dũng hơi tò mò hỏi: “Chị, cái gì thế?”

“Chị Thẩm của em nấu đồ ăn ngon cho em, nói là muốn bồi bổ cho em.”

Lam Tử Thất gửi hình hộp đồ ăn cho Lam Dũng.

“Cháo gạo kê và cơm sườn? Sao em thấy giống cơm bán ngoài đường thế?”

Lam Dũng hơi khó hiểu hỏi.

Lam Tử Thất lại rất kiên quyết: “Ăn nói bậy bạ, chính mắt chị nhìn thấy Hạ Lan vào phòng bếp nấu. Chậc, em mau ăn đi, đây là tấm lòng của Hạ Lan. Đúng rồi, em bị thương thế nào? Có nặng lắm không?”

Thấy Lam Dũng vô cùng tỉnh táo vui tươi, trừ một vài chỗ bầm tím trên mặt ra cũng không nhìn thấy bị thương ở chỗ nào khác.

Lam Dũng vẫy tay nói: “Em không sao, chỉ là cố ý chọc giận Diệp Ân Tuấn, chắc bây giờ anh ta đang chết đuối trong bình dấm rồi.”

“Ấu trĩ.”

Lam Tử Thất liếc nhìn anh, nhưng trong lòng cũng thầm sung sướng.

Sau khi Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bức ảnh Lam Tử Thất gửi lại, tức đến méo miệng.

Đây mà là thức ăn cô nấu cho Lam Dũng hả?

Cô nhìn lại đoạn video Diệp Ân Tuấn gửi đến, Thẩm Hạ Lan tức đến mức lười nói chuyện với Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn gửi liên tiếp thêm vài video cho Thẩm Hạ Lan, cũng không thấy Thẩm Hạ Lan trả lời, anh lập tức có hơi sốt ruột.

“Giận rồi?”

Thẩm Hạ Lan lập tức block anh luôn.

Khi Diệp Ân Tuấn nhìn thấy thông báo messenger cần phải kết nối kết bạn mới có thể gửi tin nhắn, mặt xụ xuống ngay,

Ác thật!

Anh có chút không cam lòng buông điện thoại xuống, nhưng vẫn ăn đống đồ ăn trước mặt một cách ngon lành.

Chờ đến khi anh ăn hết toàn bộ thức ăn, mới cảm thấy hâì lòng gọi điện thoại cho Tống Đình.

“Ăn cơm chưa?”

Lời quan tâm của Diệp Ân Tuấn làm Tống Đình hơi cảm động.

“Lát nữa tôi sẽ đi ăn, tổng giám đốc Diệp, anh định đưa đồ ăn ngon đến cho tôi hay là định mời tôi đi ăn cơm thế?”

“Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

Nói xong, anh còn ợ một cái.

Tống Đình cảm thấy Diệp Ân Tuấn thật sự quá xấu xa.

“Tổng giám đốc Diệp, anh còn thế nữa tôi sẽ bãi công đó.”

“Tùy cậu, nếu cậu bãi công, cùng lắm thì tôi nói cho Lam Tử Thất biết thật ra cậu cũng có phần trong việc đối mặt với chuyện của Thẩm Hạ Lan.

“Tổng giám đốc Diệp, tôi sai rồi, anh có việc gì xi cứ việc ra lệnh.”

Tống Đình cũng đã hiểu ra, bây giờ Diệp Ân Tuấn đang rất vui vẻ, anh cũng lập tức đùa vài câu vu vơ với Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn thoải mái dựa vào ghế xe, từ từ nói: “Nếu tôi đoán không lầm thì chiều nay Hạ Lan sẽ đi tìm nhà, cậu bảo nhân viên của chúng ta để ý một chút, biết được vị trí nhà mới của cô ấy rồi lập tức báo cho tôi biết.”

“Tổng giám đốc Diệp, tôi cảm thấy chúng ta có thể mở một văn phòng thám tử tư đó, làm vậy thì sẽ tiết kiệm công sức và thời gian hơn.”

Tống Đình lạnh nhạt nói.

Sao Diệp Ân Tuấn lại không hiểu được ý ngầm trong lời nói của Tống Đình chứ, anh cũng không để ý nói: “Cậu quản được tôi à, có thể tìm được vợ về mới là chuyện quan trọng nhất. Đúng tôi, tôi bảo cậu đi tìm chuyên gia chuyên nghiên cứu về cuống họng, cậu đã tìm được chứ? Bây giờ người đó đang ở đâu?”

Tống Đình dừng lại một chút nói: “Đã tìm được rồi, nhưng tôi điều tra được một vài thứ, sau khi tổng giám đốc Diệp xem xong rồi lại quyết định xem có nên thuê người này hay không.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play