Lúc Thẩm Minh Triết nghe Thẩm Hạ Lan nói về Diệp Ân Tuấn thì thở dài một hơi.
Đúng vậy, trên thế giới này người cậu bé khâm phục nhất chính là Diệp Ân Tuấn, cha nhất định sẽ đưa mẹ bình an trở về.
Nghĩ tới đây, Thẩm Minh Triết yên tâm hơn một chút, thấp giọng nói: “Mẹ, đi về phía trước hai trăm mét rồi rẽ phải có một căn phòng đặc biệt, mặc dù cần có vân tay mới mở được, nhưng con đã phá rồi, tạm thời có thể mở ra. Mọi người chỉ có mấy phút, mau dẫn người ra, con sẽ nghĩ cách lợi dụng hệ thống khác chặn những người bên ngoài một thời gian, mẹ và lão Diệp mau rời khỏi đây đi.”
“Được!”
Thẩm Hạ Lan không dám chậm trễ, cô biết Thẩm Minh Triết có thể làm đến nước này coi như đã đến cực hạn rồi.
Cậu bé không phải Diệp Ân Tuấn, mặc dù cậu bé là thiên tài, nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Lam Thần không nói gì, nhanh chóng nghe lời Thẩm Minh Triết đi theo Thẩm Hạ Lan, sau khi đi về phía trước hai trăm mét rồi rẽ phải, quả nhiên có một căn phòng đặc biệt.
Cánh cửa này có mật mã, xung quanh cần phải xác minh dấu vân tay, nếu đổi thành người khác sẽ không có cách mở ra, thế nhưng bây giờ cánh cửa này với họ mà nói, tạm thời chỉ như thùng rỗng kêu to.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng mở cửa ra, Lam Thần dẫn theo Dương Tân đi vào.
Lúc nhìn thấy người nằm trên giường trong căn phòng là Tống Dật Hiên, đôi mắt Thẩm Hạ Lan lập tức trở nên ẩm ướt.
Tống Dật Hiên vẫn là Tống Dật Hiên trước kia cô quen biết sao?
Lúc này anh ta nằm ở chỗ đó máu me đầy người làm cô suýt nữa không nhận ra. Một người hào hoa phong nhã, tiêu diêu tự tại như Tống Dật Hiên, sao cũng không thể so sánh được với người đầy máu đang nằm đây.
“Tống Dật Hiên!”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng chạy tới nắm thật chặt tay Tống Dật Hiên.
Tống Dật Hiên chật vật mở mắt, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì đột nhiên bật cười.
“Ông trời đối xử với tôi cũng không tệ, có thể ảo giác nhìn thấy cô. Thật tốt, trước khi chết có thể nhìn thấy cô, coi như tôi cũng không tiếc nuối. Người đáng thương là mẹ của tôi, từ nay về sau chỉ sợ sẽ không có ai chăm sóc.”
Tống Dật Hiên nói xong lại ho ra một ngụm máu tươi.
“Tống Dật Hiên, là tôi đây, tôi là Hạ Lan, đây không phải ảo giác. Xin lỗi, tôi đã tới muộn. Anh sao rồi? Để tôi đưa anh ra ngoài! Bây giờ tôi sẽ đưa anh ra ngoài!”
Cô đã dùng hết sức lực toàn thân đỡ Tống Dật Hiên lên, nhưng Tống Dật Hiên không đứng vững được, trực tiếp ngã xuống đất làm Thẩm Hạ Lan cũng ngã theo.
“Chân của anh…”
Thẩm Hạ Lan vô cùng kinh ngạc nhìn chân Tống Dật Hiên.
Anh ta kêu lên một tiếng, cảm nhận được sự ấm áp trên người, không khỏi mở to hai mắt, nhìn thấy người trước mắt thật sự là Thẩm Hạ Lan thì đột nhiên gầm lên một tiếng.
“Ai bảo cô tới? Đi đi! Không cần quan tâm đến tôi, đi nhanh lên!”
Nói xong, anh ta cố hết sức đẩy Thẩm Hạ Lan ra.
“Tôi đưa anh đi! Tôi muốn dẫn anh trở về!”
Con ngươi Thẩm Hạ Lan không kìm được mà tràn lệ nóng.
Người đàn ông này biết rõ trong lòng cô chỉ có Diệp Ân Tuấn, nguy hiểm, bây giờ anh ta đã biến mình thành như vậy, làm sao cô có thể bỏ mặc?
Tống tôi bây giờ đi, tôi đã bị què rồi. Hạ Lan, tôi không thể ra khỏi đây, cô không vác nổi tôi đâu, không phải cô còn đi tìm Diệp Ân Tuấn nữa sao? Chẳng lẽ cô lại bỏ anh ta mà dẫn tôi đi sao?”
Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ.
Trái tim của cô đang chảy máu.
Lần này cô tới chủ yếu là muốn đưa Tống Dật Hiên và Diệp Ân Tuấn về, bây giờ Tống Dật Hiên đã Tuấn sẽ như thế nào.
Rốt cuộc Khôn gia là ai?
Tại sao lại tàn nhẫn như vậy?
Tại sao lại muốn biến Diệp Ân Tuấn và Tống Dật Hiên thành như vậy?
Gã ta chỉ đơn thuần muốn biến họ trở thành vật thí nghiệm hay hàng hóa? Hoặc là Khôn gia và Diệp Ân Tuấn có quan hệ thế nào? Tất cả đều do Diệp Nam Phương gây ra sao?
Thẩm Hạ Lan không biết, trong lòng cô vô cùng rối loạn, mong đợi của Tống Dật Hiên, cô cắn răng nói: “Tôi dẫn anh đi trước! Nếu như phải chọn cứu ai trước giữa anh và Diệp Ân Tuấn, tôi sẽ cứu anh trước.”
Câu nói này làm ánh mắt Tống Dật Hiên lập tức sáng lên.
Cô nói gì?
Cô nói cô sẽ bỏ qua Diệp Ân Tuấn mà cứu anh ta trước sao?
Tống Dật Hiên đột nhiên cảm thấy cho dù mình có chịu khổ như thế nào vì câu nói cười vô cùng xán lạn, trông rất đẹp, nhưng lại đốt cháy đôi mắt của Thẩm Hạ Lan.
Nếu như anh ta không quen biết cô, không yêu cô, thì có phải bây giờ anh ta vẫn còn là một công tử ăn chơi ở Hải Thành? Bình yên trải qua cuộc sống của mình?
Thế nhưng bởi vì cô mà cuộc sống Tống Dật Hiên bị thay đổi, thậm chí còn không biết sau này phải sống như thế nào.
Thẩm một ngọn núi lớn chặn lại.
Những gì cô nợ Tống Dật Hiên, làm sao trả hết đây?
“Đừng cười, chúng ta đi thôi!”
Thẩm Hạ Lan đứng dậy đỡ Tống Dật Hiên.
Tống Dật Hiên lại nắm thật chặt tay cô, thấp giọng hỏi: “Nói cho tôi biết, nếu như tôi gặp được cô trước Diệp Ân Tuấn thì cô có thích tôi không? Có thể chọn tôi không?”
Trái tim Thẩm Hạ Lan đang nhỏ máu.
“Tôi không biết.”
Chuyện tình cảm không có chảy ra một giọt nước mắt.
Anh ta cho rằng mình là người vô tâm, tình cảm của anh ta đã chết trong trận hỏa hoạn kia, ngoài mẹ ra, anh ta không muốn yêu ai, cũng không cần người khác yêu mình.
Nhưng hết lần này tới lần khác Thẩm Hạ Lan giống như thiên thần tới cứu anh ta trong trận hỏa hoạn kia, làm anh ta trải nghiệm cảm giác yêu mà không được, đau thấu tim gan.
“Cô biết, cho dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, Diệp Ân Tuấn đều sẽ kiên cường chờ cô sao? Cô biết, một khi Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện, cô sẽ ra đi cùng anh ta đúng không? Cô cứu tôi trước, không phải là vì vị trí của tôi trong lòng cô vượt qua Diệp Ân Tuấn, mà là vì cô cảm thấy mắc nợ tôi, cô coi tôi là người ngoài, nên không muốn để tôi xảy ra chuyện vì cô đúng không?”
Tống Dật Hiên thật sự rất muốn lừa gạt mình, rằng Thẩm Hạ Lan cứu mình đầu tiên là bởi vì mình có vị trí đặc biệt trong lòng cô, nhưng khi nhìn thấy ánh mặt quyết liệt của Thẩm Hạ Lan, anh ta biết mình đã sai.
Thẩm Hạ Lan không phản bác được, nhưng không thể không mở ngăn được trong thời gian quá dài, chúng ta đi ra ngoài trước rồi nói sau.”
Nói xong, cô cố ngăn cản.
Cho dù đang bị thương nặng, cho dù vết thương chồng chất, Tống Dật Hiên vẫn có sức ngăn Thẩm Hạ Lan lại.
Anh ta nhìn vào mắt cô nói: “Không cần. Sau khi ra ngoài tôi cũng trở thành một người tàn phế. Tôi không cần sự áy náy và thương hại của cô, làm cô thấy mắc nợ tôi cả đời, không bằng cứ để tôi ở đây. Có lẽ đây chính là kết cục tốt nhất đột nhiên phát hỏa, nổi giận.
Cô đánh một quyền vào vai Tống Dật Hiên, nước mắt không kìm được mà trào ra.
“Tống Dật Hiên, anh định làm tôi cắn rứt lương tâm cả đời đúng không? Anh định sống trong lòng tôi cả đời đúng không? Anh muốn làm tôi và Diệp Ân Tuấn thương tiếc anh mỗi ngày trong suốt phần đời còn lại đúng không? Tôi nói cho anh biết, anh đừng mơ! Thế giới của tôi có thể lấy cách này ép tôi. Tôi mặc kệ anh có bị què chân hay gãy tay, cho dù anh chỉ còn một hơi thở cuối cùng, tôi cũng muốn cứu anh ra ngoài. Đời này tôi phải làm nô lệ, làm trâu làm ngựa hầu hạ anh, tôi cũng không thể để anh ở lại đây làm bạn với những dụng cụ lạnh lẽo này, tôi càng không thể nhìn anh mất đi ý thức của mình, anh nghe kỹ cho tôi, từ ngày tôi cứu anh, mạng sống của anh đã là tôi! Anh muốn sống thế nào tôi không xen vào, nhưng anh muốn chết như thế nào, chết ở đâu, tôi là người quyết định!”
Thẩm Hạ Lan rất muốn khóc lớn, thế nhưng cô không thể. Cô không có thời gian đau thương, không có thời gian khổ sở, càng không thời gian nói những lời này với Tống Dật Hiên ở đây.
Cô dù phải đánh đổi mạng sống, cô cũng muốn dẫn anh ta đi!
Cô biết Diệp Ân Tuấn sẽ hiểu cô.
Nợ Tống Dật Hiên, cô nhất định phải trả.
Tống Dật Hiên nói rất đúng, năng lực của Diệp Ân Tuấn rất mạnh, cho dù anh không chờ mình được cũng sẽ tự thoát ra. Lui một vạn bước giảng, nếu như Diệp Ân Tuấn thật sự có bất trắc gì, cô tuyệt đối sẽ không sống một mình. Thế nhưng mà trở nên như vậy, cô không thể để Tống Dật Hiên chờ chết ở đây.
Tuyệt đối không thể!
Thẩm Hạ Lan dùng mu bàn tay lau nước mắt, sau đó không để ý đến sự phản đối của Tống Dật Hiên, cố gắng đỡ anh ta lên vai.
“Mạng sống của tôi là cô. Thẩm Hạ Lan, cô nhớ kỹ, những lời này là do chính cô nói. Tôi cứu tôi ra. Nếu như sau khi ra ngoài tôi thật sự trở thành một người tàn tật, không thể tự lo liệu sinh hoạt, cô đừng trách tôi ở trong nhà cô, mỗi ngày đều chiếm lĩnh cô. Đến lúc đó Diệp Ân Tuấn có tức giận phát hỏa tôi cũng sẽ không đi. Cô có thể nghĩ lại.”
“Anh câm miệng lại cho tôi! Từ bây giờ trở đi, không có mệnh lệnh của tôi, không cho anh một cái, sau đó dùng lực đỡ anh ta dậy, nhanh chóng đi ra ngoài.
“Thẩm Hạ Lan? Không phải cô tên là Cát Mạn sao?”
Lam Thần đã nghe thấy tất cả, lúc Thẩm Hạ Lan đi qua thì mở miệng hỏi.
Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, cô vậy mà đã quên mất Lam Thần, nhưng không quan trọng, sớm muộn gì anh ta cũng biết.
“Chuyện này về rồi nói sau, chúng ta đi trước đi.”
“Anh ta là ai?”
Tống Dật Lam Thần.
Người này quá đẹp!
Nếu như là con gái thì cũng thôi đi, nhưng anh ta lưu luyến bụi hoa nhiều năm như vậy, đương nhiên nhìn thoáng qua cũng biết Lam Thần là một người đàn ông đẹp.
Có một Diệp Ân Tuấn là quá đủ rồi, bây giờ lại thêm một người đàn ông đẹp trai, khó khăn hơn là bây giờ anh ta còn bị què chân. Điều này làm sao anh ta có thể chịu nổi?
Thẩm người của tôi.”
“Tạm thời?”
“Anh đừng để ý, mau đi theo tôi đi!”
Thẩm Hạ Lan nói xong, dẫn Tống Dật Hiên rời đi.
Còn Lam Thần cõng Dương Tân, hai người đều không có sức chiến đấu, có thể đi ra được hay không, trong lòng Lam Thần và Thẩm Hạ Lan đều không chắc chắn.
Ngay tại lúc họ đi ra khỏi cửa, Tống Dật Hiên đột nhiên mở miệng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT