*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đây là một tấm ảnh năm năm trước.

Lúc đó Sở Anh Lạc còn rất đẹp, thậm chí đối với Diệp Nam Phương cũng rất nhiệt tình.

Đôi con ngươi của anh ta có chút thâm sâu, như đang chìm vào trong hồi ức.

Sở Anh Lạc là người phụ nữ như thế nào?

Diệp Nam Phương bây giờ nghĩ lại, nhớ rõ nhất chính là ánh mắt cô ta nhìn mình, dịu dàng như thế, thâm tình như thế.

Anh ta vốn tưởng rằng đây chính là tình yêu, mãi đến sau này mới biết, cô ta chẳng qua chỉ là thông qua khuôn mặt anh ta nhìn một người khác mà thôi.

Từ nhỏ đến lớn, làm một vật phụ thuộc và vật so sánh cũng đủ rồi, tóm lại cũng chả sao. Nhưng đến lớn rồi mà còn làm vật thay thế của người đó. Loại sỉ nhục này khiến Diệp Nam Phương làm thế nào cũng không kìm nén được.

Sở Anh Lạc là người phụ nữ của anh ta!

Giữa bọn họ thậm chí còn có con nữa!

Nhưng Diệp Ân Tuấn đã làm Sở Anh Lạc chết đi như vậy.

Tuy không phải do chính tay anh làm, nhưng cũng vì anh, vì Thẩm Hạ Lan. Hai người này thậm chí còn tự cho mình là ân nhân, nuôi con trai của anh ta nữa, bảo anh ta còn phải cảm ơn sao?

Quả thực là buồn cười.

Diệp Nam Phương đột nhiên đóng đồng hồ quả quýt lại, đặt ở vị trí ngực mình, ánh mắt băng lãnh nhìn ra bên ngoài, lẩm bẩm nói: “Thứ lấy đi, rồi sớm muộn cũng phải trả. Hai vợ chồng các người nợ tôi cái gì, tôi nhất định cũng sẽ đòi lại”

Chính vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

“Vào đi!”

Diệp Nam Phương cất đồng hồ quả quýt vào trong túi mình, sắc mặt lại khôi phục sự thanh lãnh.

Người đàn ông đi vào có chút nhìn ngó xung quanh, thấy bên trong đây không có người ngoài mới ói: “Diệp tổng, gần đây hơi kẹt, xem xem có thể bố thí chút tiền không?”

Người đến rụt rè, bộ dạng cũng gầy như que củi.

Diệp Nam Phương nhìn ông ta một cái, lạnh lùng nói: “Vương Quân, tôi nhớ không lâu trước đây mới cho ông tiền mà, sao? Nhanh như vậy đã xài hết rồi sao?”

“Diệp tổng, ngài biết đó, mấy thứ đó rất đắt, lần trước chuyện mà ngài bảo tôi làm, tôi cũng tự lấy tiền mình vào đó”

“Ông còn mặt mũi nói đến chuyện lần trước với tôi sao?”

Sắc mặt Diệp Nam Phương lập tức thay đổi.

Vương Quân sợ hãi có chút run rẩy, nhưng không dám mở miệng.

Diệp Nam Phương hừ lạnh một tiếng nói: “Ông lúc nào cũng bảo đảm với tôi, sau khi Diệp Ân Tuấn uống rượu đó sẽ trúng chiêu, nhưng ông thấy anh ta bây giờ sinh long hoạt hổ đó, làm gì có chút bộ dạng bị nghiện chứ?”

“Nhưng tôi thật sự bảo Tiểu Vy bỏ vào rồi mà.

Con nhỏ đó lúc bắt đầu thì không chịu, nói cái gì mà Diệp Ân Tuấn là ân nhân của cô ta, cô ta không thể làm như vậy. Sau khi tôi chích đồ cho cô ta, mới khiến cô ta khuất phục đó. Hơn nữa, nếu như Diệp Ân Tuấn không có trúng chiêu thì sao có thể mất tích tám ngày chứ? Tôi cảm thấy chắc là trong tám ngày này cậu ta chạy đi cai nghiện rồi”

Nghe thấy Vương Quân nói như vậy, Diệp Nam Phương cười lạnh.

“Không phải ông nói với tôi dính phải thứ đó thì rất khó cai sao? Hơn nữa tám ngày mà đã cai được rồi? Ông tưởng mấy chỗ cai nghiện đang làm gì? Tám ngày này, tôi tìm khắp tất cả chỗ cai nghiện, cũng không phát hiện tung tích của anh ta. Ông nói với tôi, là anh ta dựa vào bản thân mình mà có thể cai được nghiện trong vòng tám ngày? Vương Quân, ông phải biết, lừa gạt tôi thì sẽ có hậu quả thế nào! Nói! Có phải ông tự nuốt hàng rồi không? Bên Diệp Ân Tuấn chỉ là hàng loại hai?”

Vương Quân lập tức căng thẳng.

“Không phải đâu Diệp tổng, tôi tuyệt đối không dám giấu diếm ngài đâu, nhiều năm như vậy nếu như: không có ngài che chở tôi, thì tôi đã toang từ lâu rồi, sao có thể có cuộc sống tiêu diêu như hiện tại chứ?

Tôi tuyệt đối tuyệt đối sẽ không phản bội ngài đâu. Tuy tôi không biết xảy ra vấn đề ở chỗ nào, nhưng tôi sự đã bảo con nhỏ Tiểu Vy đó hạ bãy cho Diệp Ân Tuấn rồi.

Còn về tình hình xảy ra bây giờ, tôi cũng không biết tại sao nữa. Bây giờ Tống Khinh Dao còn ở trong tay bọn họ, cho dù tôi muốn gạt ngài đi nữa, tôi cũng không dám đâu. Ngài biết đó, giữa tôi và Tống Khinh Dao còn có tình cảm nữa mà”

“Tình cảm? Ha ha, tôi không nhìn ra được đó.

Tống Khinh Dao bây giờ hẳn là đang trong tay Tống Đình, chuyện này tôi sẽ tự xử lý. Thời gian này ông không có chuyện gì thì nấp ở câu lạc bộ đừng có ra ngoài. Diệp Ân Tuấn bây giờ tìm ông khắp thế giới, nếu như ông bị anh ta tìm thấy..”

“Diệp tổng yên tâm, cho dù tôi có bị Diệp Ân Tuấn bắt, thì tôi cũng sẽ không khai ra Diệp tổng đâu”

Vương Quân lập tức bày tỏ thái độ.

Nhưng Diệp Nam Phương nhàn nhạt nói: “Tôi không sợ ông phản bội tôi, cho dù ông có nói tôi ra thì cũng chả sao, nhưng con trai ông thì…”

“Vâng vâng vâng, tôi đã theo Diệp tổng nhiều năm như vậy, con trai tôi cũng được Diệp tổng chiếu cố, đương nhiên tôi sẽ không dám, cũng sẽ không phản bội Diệp tổng đâu”

Trên trán Vương Quân toát mồ hôi, nhưng không dám lau.

“Như vậy thì tốt. Đứa con trai mà Tống Khinh Dao sinh cho ông vẫn rất ưu tú, nếu như có cơ hội, tôi sẽ cho các người gặp mặt. Nhưng tiền đề là ông làm tốt chuyện cho tôi”

“Vâng vâng vâng”

Vương Quân gật đầu như một con chó mặt xệ.

Hết cách, cả đời này ông ta đã là một tên nghiện rồi, cũng may trước khi dính thứ đó, đã có một mối nhân duyên với Tống Khinh Dao, sinh ra một đứa con trai. Bây giờ cái cơ thể nát này của mình, muốn sinh con đẻ cái cũng đã không thể nữa, cho dù có người sinh con cho ông ta, cũng không sinh ra được đứa bé khoẻ mạnh.

Vương Quân là một người có con, đương nhiên phải suy nghĩ cho con trai duy nhất của mình.

“Về đi, không được tôi gọi thì đừng xuất hiện trước mặt tôi”

Diệp Nam Phương ném cho Vương Quân một ít tiền, đuổi ông ta đi như một tên xin ăn.

Vương Quân cầm tiền rời đi.

Lúc ra ngoài, ông ta nhìn trái ngó phải, phát hiện không ai chú ý đến mình, mới lên chiếc xe taxi, nhanh chóng về câu lạc bộ.

Ở câu lạc bộ, Vương Quân có một phòng cố định.

Ông ta về phòng của mình, lấy ảnh của con trai ra.

cuc-cung-co-chieu-508-0

rơi không ai cần mà Vương Quân bế ra từ bệnh viện thôi Ban đầu vì sợ con trai của mình và Tống Khinh Dao bị phát hiện, bọn họ không thể không giấu diếm, nói Sở Anh Lạc là con nhà họ Sở.

Lúc đó ông Sở đã bệnh nặng, vô cùng muốn có một đúa con trai kế thừa gia nghiệp. Nếu như nói con trai của bọn họ thành con của nhà họ Sở, thì chắc là tốt nhất rồi.

Ban đầu ông và Tống Khinh Dao cũng là nghĩ như vậy đó.

Đáng tiếc có người không cho phép bọn họ làm như vậy.

Trước đây Vương Quân không biết tại vì sao, cũng không biết người đó là ai, nhưng năng lực của người đó rất mạnh, sau khi xém chút khiến cho con trai bọn họ chết yểu, Vương Quân và Tống Khinh Dao.

không thể không lấy mận thay đào mà thế Sở Anh Lạc vào.

Mấy năm nay, lợi dụng Sở Anh Lạc ở nhà họ Diệp có được không ít lợi ích, mấy lợi ích đó đương nhiên là dùng trên người con trai của Vương Quân, chỉ có điều Vương Quân mãi không biết con trai có vẻ ngoài thế nào, tấm ảnh duy nhất cũng chẳng qua là ảnh khi con trai học tiểu học thôi.

Tống Khinh Dao mấy năm nay luôn duy trì liên lạc với ông ta, nhưng không nhiệt tình như mấy năm trước nữa, bà ta nói tất cả đều là vì con trai, Vương Quân cũng bị Diệp Nam Phương thu nạp rồi.

Mấy năm nay ông ta càng lúc càng cảm thấy sức khoẻ mình không ổn, càng lúc càng muốn gặp con trai mình.

Tống Khinh Dao đã hứa với ông ta, chỉ cần chuyện của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan xong xuôi, bà ta sẽ cho một nhà ba người đoàn tụ.

Nhưng bây giờ Tống Khinh Dao bị bắt rồi, Diệp.

Nam Phương cũng không chịu nói ra tung tích của con trai, Vương Quân thật sự không biết mình lúc nào mới có thể gặp được con trai mình nữa.

Ông ta đột nhiên cảm thấy rầu rĩ vô cùng, mở một chai rượu nhanh chóng uống vào.

Bây giờ chỉ có say, mới có thể không nghĩ đến mấy chuyện được mất đó nữa.

Vương Quân uống say nhưng tâm trạng vẫn có chút không vui, định ra ngoài dạo, nhưng nghĩ đến lời cảnh cáo của Diệp Nam Phương, tức giận mà đi xuống tầng hầm.

Đám trẻ dưới tầng hầm đều có tuổi không lớn.

Vương Quân nhìn bọn chúng, vốn định tìm mấy đứa trẻ đổi đánh mấy chiêu với mình, nhưng nhìn thấy bọn nó, Vương Quân lại nhớ đến con trai của mình, không khỏi thở dài một hơi nói: “Mây đứa nhóc này cũng thật đáng thương, thêm đồ ăn cho bọn nó đi. Lấy tiên từ cho tao. Hôm nay thêm cái đùi gà cho bọn nó”

Thủ vệ ít nhiều có chút ngạc nhiên.

“Anh Vương, anh phát tài rồi à?”

“Phát tài gì chứ! Chỉ là cảm thấy mấy đứa nhóc.

này ngày ngày huấn luyện cũng mệt quá rồi, dù sao van là con nít, sau này còn nhiêu chö cân dùng đến tụi nó lãm, nói không chừng mày tao sau này còn phải sống nhờ tụi nó nữa”

Vương Quân nói xong liền rời đi Bởi vì sự nhân từ tạm thời của Vương Quân mà đám trẻ được ăn một bữa no.

Nhưng Diệp Thanh thì giữ đùi gà lại Cô bé còn nhớ đến Thẩm Minh Triết bị nhốt trong phòng tối, cũng không biết bây giờ thế nào rồi Người bị nhốt trong phòng tối sẽ không có gì ăn hết.

Nghĩ đến Thẩm Minh Triết còn đang đói bụng, Diệp Thanh cất đùi gà đi Thấm Minh Triết hoàn toàn không quan tâm tình hình bên ngoài Cậu bé nhanh chóng lựa chọn thứ đồ mà mình cân, sau đó bắt đầu chế tác như không cỏ ai ở bên cạnh Ở phương diện này, Thẩm Minh Triết quả thực là một thiên tài, cho dù là thiếu thứ gì, cậu bé vẫn có thế tìm được đồ để thay thế.

Một ngày rất nhanh đã qua đi Thấm Minh Triết cuối cùng cũng làm xong đồ trước khi rời khỏi phòng tối.

Nội tâm cậu vô cùng kích động, thậm chí mang theo một tia hưng phấn.

Sắp được ra ngoài rồi!

Cậu bé sắp đưa được bọn người Diệp Thanh ra ngoài rồi!

Sắp được gặp ba mẹ rồi, gặp được bọn người Nghê Nghê rồi!

Tay của Thấm Minh Triết ít nhiều có chút run tẩy.

Cậu bé cẩn thận cất đồ lại, sau đó ngôi về chỏ ban đầu đợi bọn họ thả mình ra ngoài Lúc chạng vạng tối, thủ vệ cuối cùng cũng thả Thấm Minh Triết ra ngoài.

“Tiểu tứ thối, xem mày lần sau có còn dám nữa không”

Cho dù được thả ra ngoài rồi, Thẩm Minh Triết vân bị đá một cái Nếu như là trước đây, Thẩm Minh Triết chàc chăn sẽ tức giận, thậm chí rất có thể sẽ tìm một lúc nào đó khiến cho đối phương ăn thiệt, nhưng bây giờ cậu bé an phận ngoan ngoãn, như là thật sự bị đói đến sợ rồi, không phản kháng không bất mãn chút nào.

Thủ vệ cười nói: “Xem kìa, thật là không biết tốt xấu. Lúc đầu nghe lời thi sẽ chịu khổ như vậy sao?

Mau cút về đi, ngày mai còn phải huấn luyện, đừng có trẻ đói”

Thấm Minh Triết không nói gì mà quay về lông sắt Khi mọi người nhìn thấy Thẩm Minh Triết thì ít nhiều đều có chút hưng phẩn và trông đợi Thẩm Minh Triết gật đầu với bọn họ, khoé miệng khẽ cong lên một nụ cười Cuối cùng, các bé säp được ra ngoài rôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play