Vừa nghe thấy Thẩm Hạ Lan nhắc đến Diệp Ân Tuấn, Lam Tử Thất lập tức đầy bụng tức.

“Cái gì Diệp Ân Tuấn? Nơi nào có bóng dáng của Diệp Ân Tuấn? Hạ Lan, tớ không phải nói chuyện kích thích câu, thật sự, Diệp Ân Tuấn quả thật nói không nổi rồi. Tống Đình không biết gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, nhưng mà điện thoại của anh ta không gọi được.

Bây giờ cậu cũng đã thành thế này rồi, ngay cả bóng dáng của anh ta cũng không thấy. Tống Đình nhắn tin cho anh ta, cũng như là đá chìm đáy biển. Tớ còn nghi là anh ta đổi sổ điện thoại rồi.

Nghe thấy Lam Tử Thất nói như vậy, Thẩm Hạ Lan trực tiếp ngây ra một lúc, nói không ra lời, ngực hơi đau.

“Không phải Diệp Ân Tuấn cứu tớ?”

“Đương nhiên không phải!”

Lam Tử Thất nhìn Thẩm Hạ Lan, thở dài một hơi nói: “Là Tống Dật Hiên cứu cậu. Cậu cũng không biết, lúc anh ta tựa như điên ôm cậu vào bệnh viện, cả người toàn máu của cậu, làm chúng tớ đều sợ hãi. Mà Tống Dật Hiên còn ở lại đây một ngày một đêm, vừa mới quay về không lâu. Đêm hôm qua cậu ở trong phòng ICU, Tống Khinh Dao cải trang thành y tá đến ám sát cậu, cũng là Tống Dật Hiên đỡ giúp, còn thay cậu chặn một đao, bả vai thiếu chút nữa phế đi. Quay lại cậu phải cảm ơn người ta thật tốt”

Lam Tử Thất vừa nới, vừa cầm khăn mặt lau mặt cho Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan ngây người một lúc, sao cô không ngờ là Tống Dật Hiên cứu được mình.

Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy có lẽ mình quá tưởng niệm Diệp Ân Tuấn rồi, cho nên cô mới cho rằng người cứu mình là Diệp Ân Tuấn Nhưng mà vì sao Diệp Ân Tuấn không liên lạc được chứ?

Thẩm Hạ Lan có chút bất an.

“Ân Tuấn vẫn không có trả lời lại sao?”

“Không có, nếu như có một tin nhắn, tớ cũng sẽ không tức giận như vậy. Cậu nói chồng của cậu, lúc cần nhất anh ta lại như bốc hơi khỏi thế gian, đây là chuyện gì chứ.”

Lam Tử Thất càng nói càng giận, cảm thấy Thẩm Hạ Lan không đáng.

Thẩm Hạ Lan lại giấy dụa muốn đứng leenn.

“Cậu làm gì thế? Hạ Lan, cậu có biết không, lần này, cậu thiếu chút nữa mất mạng! Bác sĩ Bạch nói, nếu như làm không tốt, tử cung của cậu sẽ không giữ được cậu có biết không? Nếu không phải Tống Dật Hiên cứu cậu, tớ cũng không dám nghĩ, bây giờ cậu sẽ thành thế nào. Phẫu thuật của cậu kéo dài 14 tiếng, cậu bây giờ muốn làm gì?”

Lam Tử Thất trực tiếp ngăn cản Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan không biết mình lại nguy hiểm như vậy. Nhưng mà cô thấp giọng nói: “Tớ muốn gọi điện thoại cho Ân Tuấn.”

“Điện thoại của anh ta không gọi được.”

“Tớ muốn gọi thử. Ân Tuấn không phải người vô tình vô nghĩa, càng không phải là người ném tớ và bọn nhỏ xuống không quan tâm. Anh ấy đi bao nhiêu ngày rồi? Ngoại trừ sau khi cuộc điện thoại kia cho cậu, các cậu có ai liên hệ với anh ất không? Tớ hiện tại chỉ sợ Ân Tuấn xảy ra chuyện rồi!”

Đây mới là lo lắng của Thẩm Hạ Lan.

Cô nhớ giấc mộng lúc mơ mơ màng màng kia của mình.

Mặc dù không biết có ý nghĩa vì, nhưng mà cô cảm thấy bất an.

Lam Tử Thất thấy cô lúc này còn lo lắng cho.

Diệp Ân Tuấn, không khỏi tức giận nói: “Có phải trong lòng cậu chỉ có người đàn ông kia không? Anh ta có thể xảy ra chuyện gì được? Hạ Lan, cậu suy nghĩ một chút, anh ta xuất thân từ quân ngũ, thân thủ của anh ta ai có thể đối phó được? Hơn nếu nếu như anh ta gặp chuyện không may, sẽ gọi điện thoại cho tớ sao? Theo tớ thấy, anh ta chính là có chuyện gạt cậu, bây giờ không biết còn đang vui vẻ ở đâu đâu”

“Sẽ không, Ân Tuấn không phải là người như vậy.

Thẩm Hạ Lan còn muốn giấy dụa, Lam Tử Thất thật sự không đành lòng, đành phải khuất phục.

“Được được được, cậu nói đều đúng, Diệp Ân Tuấn nhà cậu không phải là người vô tình vô nghĩa như vậy được chưa? Không phải cậu muốn điện thoại sao?

Tớ lấy cho cậu, nhưng mà tớ nói cho cậu biết, cho dù cậu muốn gọi điện thoại cho anh ta, cũng phải là sau khi bác sĩ Bạch kiểm tra cho cậu, cho phép mới được”

“Tử Thất!”

“Không thương lượng!”

Lam Tử Thất trực tiếp từ chối thỉnh cầu của Thẩm Hạ Lan.

Thấy cô ta kiên trì như vậy, Thẩm Hạ Lan cũng không cưỡng cầu quá, nhưng mà bất an trong lòng lại càng đậm.

Bạch Tử Đồng chạy nhanh đến, sau khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan tỉnh lại, không khỏi thở dài một hơi.

“Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, sắp bị cậu hù chết rồi không”

“Câu có biết tớ cũng Lo lắng của Bạch Tử Đồng rõ ràng như vậy.

Thẩm Hạ Lan cười cười nói: “Tớ không phải là không có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì? Cậu có biết không, nếu cậu đến chậm nửa tiếng, tớ có là đại la thần tiên cũng không cứu được câu. Tớ đã nói với cậu, cơ thể cậu vô cùng yếu, cậu không thể xảy ra chuyện gì, cậu nói cậu xem, làm sao lại chạy ra đó chứ?”

Bạch Tử Đồng cũng không phải trách cứ Thẩm Hạ Lan, mà là có chút đau lòng nghĩ mà sợ.

Thẩm Hạ Lan biết cô ấy lo lắng cho mình, cười nói: “Không có lần sau nữa”

Cậu còn muốn có lần sau? Tớ cho cậu biết, ở chỗ này tớ quyết định, không có lệnh của tớ, cậu đừng có mà hòng mà đi đâu.”

Bây giờ Bạch Tử Đồng vô cùng bá đạo, nhìn Thẩm Hạ Lan trong lòng nóng rực lên.

Lúc trước còn cảm thấy Bạch Tử Đồng có mưu đồ khác với mình, bây giờ cảm thấy có thể là lòng mình quá tiểu nhân.

“Được, tất cả nghe cậu”

Bạch Tử Đồng thấy Thẩm Hạ Lan phối hợp như thế, lúc này mới thở dài một hơi, sau đó vội vàng kiểm tra cơ thể cho cô.

Cũng may xuất huyết của Thẩm Hạ Lan đã ngừng lại, mặc dù tử cung vẫn đang còn trong kỳ nguy hiểm, nhưng cũng đã ổn định rất nhiều.

Cô ấy nhỏ giọng nói: “Mấy ngày này không được xuống giường đi lại, muốn cái gì để người chăm sóc đi làm, chú ý vệ sinh bên dưới, nếu có gì bất thường, nhất định phải kịp thời báo cho tớ biết, dị thương này bao gồm lượng máu huyết tăng lên, đau bụng gì đó, biết không?”

Nói rồi Thẩm Hạ Lan như một đứa bé ngoan, cái gì cũng đồng ý.

Thấy cô như vậy, Bạch Tử Đồng cũng không trách cứ gì thêm.

“Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi, có chuyện gì tìm tớ là được, khoảng thời gian này tớ sẽ ở trong bệnh viên, toàn bộ hành trình hộ giá cậu.”

“Cảm ơn cậu, Tử Đồng”

Thẩm Hạ Lan nói tự đáy lòng, làm Bạch Tử Đồng có chút xấu hổ.

“Nghỉ ngơi đi”

Cô ấy không thể nào nhìn vào trong đôi mắt tin tưởng kia của Thẩm Hạ Lan, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

Thẩm Hạ Lan thấy cô ấy rời đi, vội vàng nói với Lam Tử Thất: “Cậu nghe thấy không, Tử Đồng nói tớ không sao, cho nên đưa điện thọai cho tớ.”

Lam Tử Thất thấy cô tâm tâm niệm niệm nhớ kỹ đều là Diệp Ân Tuấn, không khỏi tức giận nói: “Người ta Tống Dật Hiên tốt xấu gì cũng đã cứu cậu một mạng, thế mà cậu ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, bây giờ mở mắt tìm Diệp Ân Tuấn, đã từng gặp người không lương tâm, chưa từng thấy ai không lương tâm như vậy. Diệp Ân Tuấn đã như vậy với cậu rồi, cậu còn tâm tâm niệm niêm anh ta, cậu nói xem có phải cậu phạm tiện hay không?”

Mặc dù nói vậy, nhưng Lam Tử Thất vẫn ném điện thoại của Thẩm Hạ Lan cho cô.

Thẩm Hạ Lan cười nói: “Ừ, tớ đúng là phạm tiện, cả đời này đều phạm tiện với Diệp Ân Tuấn rồi”

“Cậu…

Lam linh như tức giận không nói thành lời.

“Tớ không để ý đến cậu nữa. Dù sao điện thoại của Diệp Ân Tuấn cũng không gọi được, cậu muốn gọi thì cứ gọi đi, tớ ra ngoài mua cho cậu ít đồ ăn, miễn cho cậu chọc điên. Còn có, cậu Hoắc ở bên ngoài, cậu có chuyện gì thì trực tiếp bảo người chăm sóc gọi anh †a một tiếng là được rồi: Lam Tử Thất thật sự không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Thẩm Hạ Lan.

Một người phụ nữ đến cùng là yêu đến mức nào, mới có thể đứng bên bờ sinh tử còn lo lắng cho người đàn ông vô tình vô nghĩa kia chứ?

Lam Tử Thất thở phì phò ra khỏi phòng bệnh, nhưng mà cũng không đi ra.

Thẩm Hạ Lan đương nhiên biết Lam Tử Thất vì mình mà bênh vực kẻ yếu, là muốn tốt cho mình, nhưng tình cảm giữa cô và Diệp Ân Tuấn người khác không biết, cô vẫn có tự tin.

Diệp Ân Tuấn là có chuyện gạt cô, thậm chí có thể là chuyện không nhỏ, nhưng nếu nói Diệp Ân Tuấn không có tình cảm với cô, Thẩm Hạ Lan không tin.

Cô cầm điện thoại lên, trực tiếp gọi cho Diệp Ân Tuấn.

Đầu bên kia truyền đến giọng nữ lạnh băng.

Không thể không nói, Thẩm Hạ Lan cũng có chút thất vọng, càng thêm bất an.

Không biết tin tức của Diệp Ân Tuấn, cũng không biết mình bị nhốt bao lâu, bây giờ trong lòng cô rối một nùi.

Những chuyện này thật sự cũng chỉ là trùng hợp sao?

Hay là nói Diệp Ân Tuấn rời đi là có liên quan đến những chuyện này?

Thẩm Hạ Lan nghĩ mãi không rõ.

Cô nhìn điện thoại của mình, nhăn cho Diệp Ân Tuấn một tin.

“Nhớ anh, cũng không biết anh đang làm gì?

Vẫn luôn không có tin tức truyền về, em rất lo lắng cho anh!”

Thẩm Hạ Lan gửi tin nhắn xong, cầm điện thoại di động, ngơ ngác nhìn bên ngoài.

Cơ thể suy yếu không cần người khác nói với mình, chính cô cũng cảm nhận được, lúc này không khỏi có chút tức giận với mình, tức giận mình có thân thể như Lâm Đại Ngọc, quả thật quá chậm trễ mọi chuyện rồi.

Diệp Ân Tuấn bên ngày liên tiếp trải qua năm ngày cố gắng, cuối cùng cũng có chút thành quả.

Anh được thả ra khỏi lồng sắt, có thể nghỉ ngơi một chút.

Độc tố trong cơ thể càng ngày càng ít, những thứ này phối hợp với bác sĩ ở đây thay thuốc, anh đã cảm thấy tốt hơn.

Tô Nam tự nói với mình, còn thời gian ba ngày, anh sẽ có thể khỏi hoàn tòan.

Đến lúc đó, anh có thể quay về Hải Thành ở bên cạnh Thẩm Hạ Lan và bọn họ.

Sau khi Diệp Ân Tuấn đi ra, rửa mặt, chỉnh lý bản thân một chút, sau đó thay một bộ đồ thoải mái, lúc này mới nhớ đến đã năm ngày mình không chạm đến điện thoại rồi.

“Authur, điện thoại di động của tôi đâu?”

Authur là người đàn ông năm ngày này vẫn luôn ở bên cạnh Diệp Ân Tuấn.

Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, vội vàng đưa điện thoại cho Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn không thể chờ đợi được mở máy, lại không có cuộc gọi và tin nhắn nào, không khỏi có chút nghỉ ngờ.

“Năm ngày này không ai gọi điện cho tôi? Cũng không ai gửi tin nhắn cho tôi?”

“Cậu Diệp, tôi vẫn luôn không khởi động máy.”

Ngụ ý của Authur là anh không có ai gọi, cũng không có ai gửi tin nhắn.

Lông mày Diệp Ân Tuấn nhíu lại.

Không thể nào?

Năm ngày anh không có tin tức, cho dù người khác không tìm mình, Thẩm Hạ Lan cũng sẽ tìm đến mình.

Nghĩ như vậy, điện thoại đột nhiên rung lên, một tin nhắn đến.

Diệp Ân Tuấn vội vàng nhìn qua, mà vẻ mặt của Authur ít nhiều có chút căng thẳng.

Anh thấy là tin nhắn của Thẩm Hạ Lan, vội vàng mở ra.

Lúc Diệp Ân Tuấn nhìn thấy tin nhắn này, đột nhiên nhớ nhung giống như hồng thủy trào ra, không thể đè lại được.

Anh đi đến dưới ánh mặt trời, cũng không trả lời tin nhắn của Thẩm Hạ Lan, trực tiếp gửi cho cô yêu cầu gọi video.

Lúc Thẩm Hạ Lan còn đang ngây người, điện thoại đột nhiên vang lên, ngược lại làm cô hoảng sợ.

Lại nhìn lại, là cuộc gọi video từ Diệp Ân Tuấn.

Không nhịn được, tâm trạng Thẩm Hạ Lan kích động lên.

€ô nhìn nhìn quần áo bệnh nhân của mình.

Không!

Không thể để Diệp Ân Tuấn biết mình ngã bệnh, nếu không, không biết anh sẽ lo lắng đến mức nào.

Thẩm Hạ Lan nghĩ, trực tiếp nói với người chăm sóc bên cạnh: “Nhanh, lấy cho tôi một bộ quần áo sạch.

Người chăm sóc đặc biệt hơi sững sờ, nhưng mà vẫn lấy quần áo sáng sớm nay Hoắc Chấn Đình mua cho Thẩm Hạ Lan trong ngăn tủ ra.

Thẩm Hạ Lan vội vàng thành, lại cảm thấy phòng bệnh quá chướng mắt, lúc giãy dụa muốn xuống giường, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã lăn trên đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play