Bạch Tử Đồng và Tô Nam đang khắc khẩu trong phòng làm việc.
“Không được, nói gì cũng phải gọi Diệp Ân Tuấn về!”
Đây là ý của Bạch Tử Đồng, cũng là thái độ rõ ràng của cô ta.
Tô Nam lại kiên định nói: “Không có khả năng, em và anh cũng biết, bây giờ nếu Diệp Ân Tuấn quay về có nghĩa thế nào.”
“Nhưng mà Thẩm Hạ Lan đã thế này rồi, ai cũng không thể bảo đảm được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, nếu nhìn cố ấy không qua nổi, chẳng lẽ anh nhẫn tâm để cô ấy cuối cùng không gặp được mặt chồng mình sao? Tô Nam, anh có thể suy nghĩ vì anh em của anh, nhưng mà anh cũng là một bác sĩ. Anh suy nghĩ kỹ xem, nếu như hôm nay người năm trên giường bệnh là em, nếu như không ai nói với anh bệnh tình ủa em, đến lúc anh quay về, nhìn thấy lại là thi thể của em, hoặc là lúc em đã rất nguy kịch, anh sẽ thế nào?”
So sánh của Bạch Tử Đồng làm Tô Nam rất không thoải mái.
“Em sẽ không!”
“Em cũng là người! Em còn là phụ nữ!”
“Tử Đồng, anh và em đều là bác sĩ, hơn nữa y thuật tinh thông, anh biết em ở trên chuyên ngành phụ nữ này càng có tay nghề, anh biết, những chứng bệnh khó người khác không giải quyết được, em có thể. Chỉ cần chịu đựng qua ba ngày hôm nay, ba ngày sau, dù Thẩm Hạ Lan có thế nào, anh cũng sẽ thông báo cho Diệp Ân Tuấn quay về, được chưa?”
Lời nói của Tô Nam là Bạch Tử Đồng có chút bất lực.
“Nếu như Thẩm Hạ Lan không chịu nổi qua ba ngày thì sao?”
Tô Nam hơi sững sờ.
“Không phải em nói phẫu thuật của cô ấy rất thành công sao?”
“Đúng thế, phẫu thuật rất thành công, nhưng mà cơ thể của cô ấy càng yếu hơn, hơn nữa tử cung bị tổn thương, sau này có thể có xuất huyết nữa hay không, đều là ẩn số, em chỉ là tạm thời thay cô ấy cầm màu, sau đó thế nào, em cũng không rõ lắm. Em và anh đều là bác sĩ, sau phẫu thuật sẽ xảy ra chuyện gì em và anh đều rõ. Bây giờ em và anh cũng hiểu, biện pháp tốt nhất chính là gọi Diệp Ân Tuấn về, chăm sóc Thẩm Hạ Lan, có lẽ, có lẽ…”
Đằng sau Bạch Tử Đồng không nói ra, nhưng Tô Nam hiểu.
Anh không phải không có lòng trắc ẩn, nhưng mà anh vẫn kiên trì quyết định của mình.
“Anh đã nói ra, ba ngày! Chỉ cần ba ngày cuối cùng này, anh sẽ gọi Ân Tuấn về. Anh biết rõ trong lòng em khó chịu, em cũng đau lòng Thẩm Hạ Lan, nhưng Ân Tuấn ở đâu chỉ có mình anh biết rõ. Nếu như em muốn những người bên ngoài vây công chồng của em, vậy em cứ đi nói với các cô ấy, anh biết Diệp Ân Tuấn ở đâu.
Tô Nam nói xong xoay người rời đi.
Bạch Tử Đồng tức giận cắn cắn môi dưới, lại biết mình không có cách nào nhìn Tô Nam bị nhà họ Hoắc, nhà họ Diệp và nhà họ Tống liên hợp vây công.
Thì ra người ích kỷ không đơn thuần là Tô Nam, còn có cô.
Con người chỉ khi động đến người mình quan tâm nhất, mới có thể thật sự biết có một số hành động thường ngày thật sự không kiên trì được.
Bạch Tử Đồng đặt mông ngồi xuống ghế, trong lòng vô cùng khó chịu.
Lúc Tống Dật Hiên chạy đến, thì nhìn thấy Tô Nam sắc mặt không tốt rời khỏi văn phòng, lại không nghĩ nhiều, trực tiếp gõ cửa phòng Bạch Tử Đồng. ngôn tình sủng
“Bác sĩ Bạch, không tốt rồi, tình huống của Hạ Lan không ổn lắm, cô nhanh đến xem một chút đi!”
Giọng điệu của Tống Dật Hiên cũng cao lên.
Bạch Tửu Đồng vội vàng đứng dậy, nhanh chóng chạy đến phòng ICU.
Khi cô chạy đến phòng giám sát, nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt rối loạn của Lam Tử Thất, vội vàng kiểm tra cơ thể của Thẩm Hạ Lan.
“Huyết áp rất cao, rõ ràng tâm trạng không quá ổn định, trong mơ cô ấy xuất hiện chuyện gì đó đang làm phiền cô ấy. Nhưng mà cũng tốt, không phát sốt. Tôi sẽ tiêm cho cô ấy thuốc an thần, để cô ấy có thể ngủ yên, tối hôm nay mọi người cũng tỉnh táo một chút, chút ý kỹ những số liệu trên dụng cụ bên cạnh cô ấy, biết chưa?”
Bạch Tử Đồng dặn dò, vội vàng tiêm cho Thẩm Hạ Lan một liều an thần.
Trái tim bối rối bất an của Thẩm Hạ Lan dưới sự kích thích của thuốc dần dần bình tĩnh lại.
Nhìn Thẩm Hạ Lan lần nữa yên tĩnh lại, Tống Dật Hiên và Lam Tử Thất lúc này mới yên lòng.
“Tôi ở ngay bên ngoài, có chuyện gọi tôi.”
Tống Dật Hiên nói xong Lam Tử Thất gật nhẹ đầu.
Vừa rồi may là có Tống Dật Hiên ở đây, lúc đó cô thật sự luống cuống.
“Được.”
Bạch Tử Đồng nhìn bọn họ, cuối cùng không nói gì, nhấc chân đi ra ngoài.
Bóng đêm dày đặc, dù là Lam Tử Thất hay là Tống Dật Hiên, đều không có tâm trạng ăn gì cả, bọn họ một trong một ngoài canh chừng.
Đến nửa đêm rạng sáng, Tống Dật Hiên có chút mệt mỏi.
Anh ta nhìn xung quanh, cách đó không xa có vệ sĩ Tống Đình đưa đến, bên trong Lam Tử Thất vì sợ mình ngủ, cầm một cái kim tiêm, thỉnh thoảng lại đâm chính mình, để giữ mình tỉnh táo.
Tống Dật Hiên ngáp một cái, muốn đến phòng vệ sinh hút điếu thuốc.
Anh ta đứng lên, nhìn xung quanh một cái, chạy thẳng đến phòng vệ sinh.
Một người y tá đẩy xe y tá đến phòng ICU.
Lúc Tống Dật Hiên đi qua cô ta khẽ nhíu mày, không khỏi hỏi một câu.
“Cô đây là đến tiêm thuốc cho Thẩm Hạ Lan?”
“Vâng, bác sĩ Bạch nói cơ thể bà Diệp quá yếu, cần phải thêm thuốc.”
Y tá thấp giọng nói.
Tống Dật Hiên gật nhẹ đầu, cảm thấy giọng người y tá này có chút quen tai, nhưng mà cũng không nghĩ quá nhiều.
“Cẩn thận một chút, cũng nhẹ một chút, đừng đánh thức Hạ Lan.”
“Vâng!”
Ý tá đẩy xe y tá đi qua cạnh anh.
Tống Dật Hiên vào nhà vệ sinh ngồi lên một bồn câu, lúc lấy thuốc lá ra muốn hút, đột nhiên nhớ đến người y tá vừa rồi.
Sao lại cảm thấy giọng nói đó quen tai như vậy?
Còn nữa, trên người y tá kia hình như xịt nước hoa?
Một người y tá, sẽ xịt nước hoa trong thời gian làm việc sao?
Mặc dù nồng độ nước hoa kia rất thấp, nhưng mà Tống Dật Hiên thường niên lăn lộn trong một đám phụ nữ, nước hoa dạng gì, dù là nhẹ cỡ nào cũng không thoát khỏi mũi của anh.
Tống Dật Hiên đột nhiên có chút bất an
Anh vội vàng chạy ra khỏi nhà vệ sinh, hét lên với Tống Đình: “Nhanh đến phòng bệnh của Hạ Lan! Bắt lấy người y tá vừa rồi!”
Tống Đình đột nhiên kinh hoàng, không kịp nghĩ gì cả, trực tiếp dẫn đầu chạy về phía phòng ICU của Thẩm Hạ Lan, mà Tống Dật Hiên cũng không cam chịu yếu thế, nhanh cóng chạy đến.
Lam Tử Thất bên này lại không biết chuyện gì xả ra, lúc muốn ngù lần nữa, lại nghe thấy tiếng mở cửa, một người y tá đẩy xe đi vào, bên trên xe còn có từng loại từng loại thuốc.
Cô ta lắc lắc đầu, cố gắng giữ mình tỉnh táo, không khỏi hỏi: “Giờ này rồi, còn phải truyền nước sao?”
“Vâng, phu nhân Diệp phải truyền nước biển ba ngày không thể dừng.”
“A!”
Lam Tử Thất không nghi ngờ gì, ngáp một cái tránh đường ra, sau đó xoay người sang chỗ khác muốn uống nước cho tỉnh táo.
Đúng lúc đó, y tá đột nhiên thủ thế, đánh ngất Lam Linh Linh.
Cô ta thấy Lam Lam Nhi té xuống, xoay người lấy từng một con dao dưới xe đẩy ra, đâm về phía Thẩm Hạ Lan đang nằm trên giường.
“Dừng tay!”
Dưới tình thế cấp bách Tống Đình trực tiếp ném giày của mình tới.
Y tá không ngờ Tống Đình đến nhanh như vậy, vội vàng tránh đi, như một giây sau vẫn nhằm về phía Thẩm Hạ Lan, nhìn dáng vẻ không giết Thẩm Hạ Lan không được.
Lúc Tống Dật Hiên đuổi đến, Tống Đình đang dây dưa với y tá.
Anh ta nhanh chóng đi đến trước mặt Thẩm Hạ Lan, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan không bị thương, lúc này mới thở ra một hơi.
Vì đảm bảo dụng cụ bên cạnh Thẩm Hạ Lan không bị phá hỏng, Tống Dật Hiên bảo vệ Thẩm Hạ Lan.
Y tá thấy Tống Đình quá khó chơi, trực tiếp tung ra hư chiêu, giây sau ném dao về phía giường bệnh của Thẩm Hạ Lan.
Tống Dật Hiên thấy vậy, trực tiếp ra tay đánh bay con dao, lại không ngờ đối phương lại ném một con khác đến.
Rõ ràng, y tá đoán được Tống Dật Hiên sẽ có động tác, lúc con dao thứ nhất bị văng ra, cũng ném con dao thứ hai đi.
Tống Dật Hiên có thể đánh bay được con dao đầu tiên, lại không cách nào ngăn được con dao thứ hai.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tống Dật Hiên trực tiếp dùng cơ thể mình chắn trước Thẩm Hạ Lan.
“Phốc” một tiếng, con dao đâm vào bả vai Tống Dật Hiên.
Máu nóng lập tức phun ra tung tóe.
Anh ta kêu lên một tiếng đau đớn, lại cũng bất chấp, lúc muốn ra tay với y tá, Tống Đình lại đạp một cước ngược chiều kim đồng hồ, trực tiếp đã y tá ngã lăn trên đất.
Y tá định lăn một vòng tại chỗ né tránh, lại không ngờ Tống Dật Hiên lại nhào xuống, trực tiếp dẫm lên người cô ta, lập tức tháo khẩu trang của cô ta xuống.
Gương mặt thật của y tá hiện ra trước mặt bọn họ.
Tống Đình vô cùng kinh ngạc kêu lên: “Tống Khinh Dao? Bà thế mà biết võ?”
Ở chung với Tống Khinh Dao nhiều năm như vậy, dù là Tống Đình hay Diệp Ân Tuấn, đều không biết thân thủ của Tống Khinh Dao tốt như vậy.
Có lẽ Sở Anh Lạc còn sống cũng không ngờ thân thủ mẹ mình lại tốt như vậy.
Tống Khinh Dao hung dữ nói: “Không giết chết Thẩm Hạ Lan, là sai lầm của tôi, cho dù tôi chết đi, tôi có thành quỷ cũng không bỏ qua cho mấy người!”
Bà ta nói xong muốn cắn lưỡi, lại bị Tống Dật Hiên tháo khớp hàm.
“Bà cho rằng đây là cổ đại sao, tôi có thể cho bà cơ hội cắn lưỡi tự sát? Bà muốn chết đúng không? Không cần gấp, tôi sẽ cho bà từ từ trải nghiệm cái gì gọi là cảm giác sống không bằng chết!”
Nói xong, anh ta đá Tống Khinh Dao đến trước mặt Tống Đình, lạnh lùng nói: “Nhà họ Diệp mấy người trông một người cũng trông không được, muốn tôi nói cũng đừng quên là nhà họ Diệp đưa đến.”
“Anh có ý gì?” Cập nhật nhanh tại truyen.one
Chân mày Tống Đình hơi nhíu lại.
Tống Dật Hiên lại nhàn nhạt nói: “Có ý gì tôi còn nói chưa rõ sao? Tống Khinh Dao này có thể trốn ra khỏi nhà họ Diệp, còn có thể biết vị trí chính xác của Thẩm Hạ Lan ở đây, anh cảm thấy chuyện này không có nội ứng làm được sao?”
Tống Đình lập tức trầm mặc.
Điểm này lúc nãy anh ta cũng có nghĩ đến, nhưng mà không đưa về nhà họ Diệp, Tống Khinh Dao giao cho anh mới yên tâm đây?”
Đúng lúc này, Tống Dật Hiên ném chìa khóa trên người mình cho Tống Đình.
“Ông cụ biết mật thất trong nhà ở đâu. Tống Khinh Dao bây giờ vẫn không thể chết được, còn rất nhiều việc cần phải hỏi bà ta. Anh mang bà ta đến nhà họ Tống đi.”
Tống Đình hơi sững sờ.
Anh ta so với người nào đều biết Tống Dật Hiên căm hận đứa con riêng nhà họ Tống là anh ta đến mức nào, càng cố gắng hết sức làm anh ta thân bại danh liệt, hôm nay lại đưa ra quyết định như vậy, nói không khiếp sợ là giả.
Tống Dật Hiên có vẻ biết được trong lòng anh ta nghĩ gì, lạnh lùng nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, tôi vẫn căm hận chán ghét anh, tôi như vậy là vì Hạ Lan.”
Nói xong, anh ta xoay người đi đến trước giường Thẩm Hạ Lan, thấy cô còn đang ngủ say, lúc này mới thở dài một hơi, nhưng mà nhìn Lam Tử Thất té xỉu trên đất, anh ta cũng không thương hương tiếc ngọc, trực tiếp dội một gáo nước lạnh xuống.
“YAAAAAA!”
Lam Tử Thất hốt hoảng kêu lên một tiếng, vội vàng tỉnh lại, lúc nhìn tình cảnh trước mắt lập tức luống cuống.
“Hạ Lan!”
“Hạ Lan không sao. Tốt nhất là cô nên đi thay bộ đồ, sau đó gọi y tá đến xử lý qua vết thương cho tôi.”
Tống Dật Hiên nói xong, trực tiếp ngồi xuống bên giường Thẩm Hạ Lan, về phần bả vai đang không ngừng chảy máu tươi, anh ta dường như không chút cảm giác, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào Thẩm Hạ Lan.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT