Hoắc Chấn Đình vẫn là lần đầu tiên trông thấy Thẩm Hạ Lan như thế, cho dù là lần trước sinh non mất đi đứa nhỏ, anh ta cũng không thấy Thẩm Hạ Lan thành ra như vậy.
Tâm tình Hoắc Chấn Đình cũng nhịn không được mà đau đớn, khổ sở.
“Hạ Lan, chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, cô cứ yên tâm!”
Hoắc Chấn Đình bước lên trước một bước nói, lại khiến cho cảm xúc của Thẩm Hạ Lan càng thêm kích động.
“Điều tra cái gì mà điêu tra? Rõ ràng là người nhà họ Hoắc các người làm còn gì, con gái tôi không sao thì tốt, chứ nếu có mệnh hệ gì, cho dù tôi có liều cái mạng này, cũng phải khiến cho nhà họ Hoäc các người trả giá thật đắt!”
Lúc này Thẩm Hạ Lan thật giống như một nữ quỷ từ địa ngục lên đòi mạng vậy, cái bộ dạng kia quả thực hung dữ đến đáng sợ.
Bà cụ Hoắc tức không chịu được nói: “Tự mình không trông chừng được con của mình, bây giờ lạc mất con rồi lại đến nhà họ Hoắc chúng tôi gây sự, cô lấy đây ra thể diện lớn như thế vậy hả? Cô nói là người nhà họ Hoắc chúng tôi thì đúng là người nhà họ Hoắc chúng tôi làm chắc? Cô có chứng cứ không? Cho dù đúng là cái xe này xuất hiện trước cửa biệt thự nhà các người đi nữa, thì chẳng lẽ chúng tôi không thể đi dạo bờ biển được à? Hay là cả cái Hải Đô này đều thuộc vê nhà họ Diệp các người rồi? Vậy cũng quá bá đạo rồi nhỉ? Nếu như các người lấy được chứng cứ ra đây, chứng minh nhà họ Hoäc chúng tôi bắt cóc trẻ con, chúng tôi tuyệt không nói hai lời, bây giờ chứng cứ ở đâu? Chứng cứ đâu?”
Đối diện với bà cụ Hoắc từng bước ép người, Thẩm Hạ Lan quả thực tức đến sắp ngất rồi.
Bây giờ bà cụ Hoắc đây là muốn chơi xấu với bọn họ chứ gì?
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan sắp sửa bùng nổ tới nơi rồi, vội vàng ôm cô lại, hạ thấp giọng nói: “Chuyện này chúng ta cứ đi về trước đã, bàn bạc kỹ lưỡng hơn xem sao. Bà ta nói không sai, chúng ta quả thực không có chứng cứ, lúc ấy trên đoạn đường đó không có camera giám sát, chỉ dựa vào việc chúng ta nói cái xe đó là của nhà họ Hoắc bọn họ, đúng là cũng chẳng thể làm gì bọn họ được.”
“Nhưng mà con gái của chúng ta……
“Em tin anh đi, anh sẽ đưa con gái chúng ta trở về an toàn, anh bảo đảm đấy!”
Lời bảo đảm của Diệp Ân Tuấn vẫn không khiến Thẩm Hạ Lan vững tâm hơn, cô biết Diệp Ân Tuấn nhất định sẽ bằng mọi giá tìm được con gái mình, nhưng lo lắng trong lòng cô vẫn làm sao cũng không xua đi được.
Hoặc Chấn Đình thấy sự việc phát triển đến bước này, có chút khó coi nói: “Chuyện này nhà họ Hoắc chúng tôi nhất định sẽ điêu tra rõ ràng, cho hai người một câu trả lời thích hợp”
Thẩm Hạ Lan lại chẳng phản ứng gì với Hoắc Chấn Đình.
Diệp Ân Tuấn nhìn nhìn Hoắc Chấn Đình, nói: “Cậu Hoắc, chuyện ngày hôm nay có phải chúng tôi gây sự vô lý hay không, trong lòng cậu rõ ràng hơn ai hết, rất nhiêu chuyện trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nhưng không muốn thật sự xé rách mặt, có điêu nếu như nhà họ Hoặc hết lần này đến lần khác chạm vào vạch giới hạn của chúng tôi như thế, thì nhà họ Diệp cũng không phải ăn chay đâu! Tôi cho các người thời gian hai ngày, nếu sau hai ngày tôi không thấy con gái tôi bình an trở về, vậy thì thật sự xin lỗi”
“Mấy người coi nhà họ Hoắc chúng tôi là cái gì? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à? Chuyện ngày hôm nay, Thẩm Hạ Lan nhất định phải quỳ xuống xin lỗi cho tôi! Nếu không tôi xem ai có thể đi được khỏi đây!”
Lúc này bà cụ Hoặc quả thực là ép người quá đáng mà.
Vẻ mặt Diệp Ân Tuấn nhất thời khó coi không chịu được.
“Bà nói ai quỳ xuống xin lỗi cơ?”
“Thẩm Hạ Lan!”
Bà cụ Hoắc vừa nói dứt câu, Diệp Ân Tuấn đã ném ra một con dao găm, bay sượt qua bên tai bà ta.
“Bà nội!”
Dư Khinh Hồng bị dọa đến mềm nhũn cả chân.
Bà cụ Hoắc có lẽ không ngờ rằng Diệp Ân Tuấn lại đột nhiên ra tay như vậy, bên má chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh xẹt qua, một lọn tóc dài cứ thế nhẹ nhàng rơi xuống, rơi ngay bên chân bà ta.
“Trên thế giới này người đủ khả năng khiến vợ tôi phải quỳ xuống còn chưa ra đời đâu, đừng có cậy già lên mặt. Lần sau chẳng may tôi bị run tay, thì không biết có còn chuẩn xác như vậy nữa không đấy”
Diệp Ân Tuấn nói xong, trực tiếp kêu người nhặt con dao găm lên, sau đó kéo Thẩm Hạ Lan rời khỏi nhà họ Hoắc.
Bà cụ Hoắc bị dọa đến ngồi phịch cả người xuống đất.
Nhiều năm như vậy, bà ta vẫn luôn được người cung phụng, sống trong những lời tán dương, khen ngợi, đã bao giờ bị người uy hiếp như vậy đâu?
Vừa rồi con dao găm kia chỉ lệch đi một chút xíu thôi……
Bà ta không dám nghĩ đến nữa.
Mồ hôi lạnh dọc theo trán bà ta không ngừng rơi xuống, cả nửa ngày sau bà cụ Hoắc vẫn không lấy lại được tỉnh thần.
Hoắc Chấn Đình cũng bị dọa chấn kinh.
Vẫn luôn nghe nói Diệp Ân Tuấn tàn nhãn vô tình, không khác gì Diêm Vương, vốn chỉ cho rằng đó là người khác tâng bốc lên thế thôi, nhưng khoảng khắc vừa rồi, anh ta thật sự cảm nhận được sát ý nồng đậm của Diệp Ân Tuấn.
Sau khi lấy lại được tinh thần, bà cụ Hoắc đột nhiên bật khóc lớn.
“Anh cái đồ vô dụng này! Ở ngay trong nhà họ Hoắc chúng ta, vậy mà cái thằng nhãi Diệp Ân Tuấn kia lại có thể thích gì làm nấy như vậy à. Có phải tôi con mẹ nó bị nó giết chết.rồi, anh vẫn thờ ơ không có động tĩnh gì không?”
Bà cụ Hoắc đầy ngập tức giận, oán khí tiến về phía Hoắc Chấn Đình.
Hoắc Chấn Đình đau đầu nhức óc, bay giờ trông thấy chiếc xe trước mặt, lại nhìn nhìn Dư Khinh Hồng đã bị dọa ngu người, vội vàng kêu người mời bà cụ Hoắc và Dư Khinh Hồng vào trong phòng.
“Phái người đi điều tra chơ tôi, xem rốt cuộc là có chuyện gì, bất kể thế nào cũng phải tìm bằng được tung tích đứa trẻ”
Hoắc Chấn Đình hạ xuống mệnh lệnh, toàn bộ nhà họ Hoắc đều bắt đầu huy động nhân thủ: Bên này Thẩm Hạ Lan bị Diệp Ân Tuấn dẫn lên xe, trong lòng vẫn lo lắng không yên.
“Anh nói xem Nghê Nghê không ở đây thì có thể ở đâu được? Liệu có phải là ở chỗ Tống Khinh Dao không? Nếu như Nghê Nghê rơi vào tay Tống Khinh Dao, dựa vào hận ý của bà ta với em, Nghê Nghê con bé……
“Được rồi, em đừng lo lắng nữa, nếu chúng ta đã tìm tới tận cửa thế này, nhà họ Hoắc đương nhiên sẽ phải hành động thôi, bất kể có phải là bọn họ không, bọn họ đều sẽ có hành động. Chỉ cần bọn họ hành động, chúng ta sẽ có mục tiêu để tìm kiếm. Tin tưởng anh, con gái chúng ta không yếu đuối như vậy đâu”
Diệp Ân Tuấn vội vàng an ủi Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Nghê Nghê cái gì cũng không hiểu, con bé không giống như Minh Triết. Minh Triết từ nhỏ đã thông minh. Nghê Nghê bởi vì nguyên nhân thân thể nên căn bản không biết đến những khó khăn trong cuộc sống, càng không biết thế giới này có bao nhiêu hắc ám. Em chỉ sợ……
“Được rồi được rồi, đừng sợ, đừng sợ, anh sẽ tìm được Nghê Nghê mà, tin anh đi.”
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan như sắp phát điên đến nơi, nhịn không được có chút lo lắng.
“Chúng ta đi về trước đã được không? Cứ ở đây thì bọn họ không thể hành động được đâu, nếu như thật sự là do Dư Khinh Hồng gây ra, bây giờ ước chừng cô ta đã là chim sợ cành cong rồi, sẽ lập tức liên lạc với Tống Khinh Dao thôi, chúng ta từ đó lần theo là được”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn ít nhiều gì cũng đã khiến Thẩm Hạ Lan hồi phục được một chút lý trí.
“Anh sắp xếp ổn thỏa hết rồi à?”
“Em cho rằng vừa rồi anh vì sao phải vào kiểm tra chiếc xe kia chứ? Anh đã cho người cài máy nghe trộm lên người Dư Khinh Hồng rồi. Chỉ cần cô ta liên lạc với Tống Khinh Dao, chúng ta sẽ có thể tìm được sào huyệt của Tống Khinh Dao. Chỉ cần tìm được Tống Khinh Dao, mọi chuyện đều có thể giải quyết rồi”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy xong, Thẩm Hạ Lan mới gật gật đầu.
Đoàn người nhà họ Diệp rất nhanh đã rời khỏi cửa nhà họ Hoắc.
Quả nhiên không ngöài dự liệu của Diệp Ân Tuấn, bọn họ vừa rời đi không lâu, Dư Khinh Hồng đã bắt đầu liên lạc với Tống Khinh Dao.
Chẳng qua cô ta cẩn thận cực kỳ, tránh khỏi hệ thống mạng của nhà họ Hoắc, trốn xuống dưới địa lao mới gọi điện thoại.
Nhìn vị trí hiển thị trên máy tính, khóe môi Diệp Ân Tuấn hơi hơi nhếch lên.
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Cô ta vậy mà cũng biết tìm chỗ phết nhỉ”
“Cả nhà họ Hoắc này cô ta xem như đều nắm rõ trong lòng bàn tay rồi, cũng chỉ có cái chỗ như địa lao kia mới không bị hệ thống mạng của nhà họ Hoắc bao trùm thôi. Không thể không nói, Dư Khinh Hồng là một nhân tài, nếu như dùng chơ chính đạo, hẳn là sẽ rất tốt đấy”
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng tìm ra được vị trí của Dư Khinh Hồng.
Nhất thời giọng nói của Dư Khinh Hồng liền truyền tới.
“Alo, bà cũng to gan thật đấy nhỉ, bà bắt cóc con gái của Thẩm Hạ Lan mà sao trước khi làm cũng không báo với tôi một tiếng vậy hả? Để cho tôi còn chuẩn bị một chút, bà không biết chứ, hôm nay Thẩm Hạ Lan dẫn theo Diệp Ân Tuấn cùng một đống người nhà họ Diệp đến nhà họ Hoắc đòi người kia kìa, một màn kia quả thật dọa chết tôi rồi.
Không phải đã thống nhất là sẽ hợp tác rồi à? Việc gì bà cũng không thương lượng với tôi thế này, còn hợp tác kiểu gì nữa chứ?”
Giọng nói của Dư Khinh Hồng rõ ràng dẫn theo tức giận, vừa rồi cảm nhận sát ý của Diệp Ân Tuấn, đến giờ cô ta vẫn chưa hồi phục lại được.
Chân mày Tống Khinh Dao lại nhíu chặt.
“Cái gì mà bắt cóc con gái của Thẩm Hạ Lan cơ? Con gái của Thẩm Hạ Lan bị bắt cóc rồi à2”
“Không phải bà làm hả?”
Dư Khinh Hồng rõ ràng hết sức kinh ngạc.
Tống Khinh Dao lạnh lùng nói: “Nếu như là tôi làm, tôi sẽ để người ta tra ra nhà họ Hoắc các người hay sao?”
“Nhưng mà không phải bà, cũng không phải tôi, thì còn có thể là ai được nữa? Cũng không thể là bà cụ nhà họ Hoắc chứ?”
Dư Khinh Hồng có chút sốt săng.
Tống Khinh Dao lại cười lạnh nói: “Bất kể là ai, chuyện này với chúng ta mà nói cũng là một tin tức không tồi.
Con gái của Thẩm Hạ Lan mất tích, nhà họ Diệp cùng Diệp Ân Tuấn nhất định đang loạn cào cào hết cả lên, nhân cơ hội này, chúng ta có thể làm được một vài chuyện đó”
“Bà muốn làm gì?”
“Không phải cô muốn mọi thứ của nhà họ Diệp à? Đây chính là một cơ hội tốt đấy. Nhân lúc bọn họ bận tìm kiếm con gái, mục tiêu đều đặt trên người nhà họ Hoắc, chúng ta có thể tới nhà họ Diệp.”
Lời Tống Khinh Dao nói ít nhiều khiến Dư Khinh Hồng có chút nghỉ hoặc.
“Đến nhà họ Diệp làm gì? Vậy chẳng phải tự chui đầu vào lưới à?”
“Cái cô gái ngốc này, lẽ nào cô không biết sao, nhà họ Diệp có một kho vàng, được đặt trong nhà cũ, chỉ là không biết cụ thể địa chỉ ở đâu. Bây giờ nhà họ Diệp đang loạn thành một đoàn, cô có thể nhân cơ hội này đến nhà họ Diệp, bắt thăng nhóc Diệp Tranh kia ra, tôi có thể moi ra từ miệng thằng nhóc đó một ít tin tức”
Nghe Tống Khinh Dao nói như vậy xong, sắc mặt Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn đều trở nên khó coi.
“Con mụ chết tiệt này! Hóa ra bà ta vẫn luôn đánh chủ ý lên thứ đó!
Chẳng trách ban đầu bà ta sống chết cũng muốn để Sở Anh Lạc vào được nhà cũ của nhà họ Diệp,hóa ra là nhằm vào kho vàng của nhà họ Diệp mà đến!”
Thẩm Hạ Lan nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như thế, không kìm được hỏi: “Nhà họ Diệp có kho vàng thật à? Sao em lại không biết nhỉ?”
“Em thì biết cái gì được. Em chỉ biết thích anh thôi, gả vào nhà họ Diệp rồi thì chỉ toàn tâm toàn ý bận bịu vì anh, nhà họ Diệp có những thứ gì em khi nào thì để ý chứ?”
Lời Diệp Ân Tuấn nói khiến Thẩm Hạ Lan có chút nghẹn lời, chẳng qua cũng xem như nói không sai sự thật.
Tống Khinh Dao vẫn tiếp tục cổ vũ Dư Khinh Hồng.
“Nếu như tìm được kho vàng kia, chúng ta sẽ chia đôi, tích lũy bao nhiêu năm trời của nhà họ Diệp đều ở đó cả đấy. Vốn dĩ còn hy vọng cô gả vào nhà họ Diệp, sẽ có thể biết được một hai điều, bây giờ xem ra không có khả năng rồi. Chỉ có thể nhân cơ hội loạn lạc này bắt cái thằng nhóc thối Diệp Tranh kia ra thôi”
“Nhưng mà con gái của Thẩm Hạ Lan thật sự không phải ở chỗ bà hả?”
Dư Khinh Hồng vẫn còn khúc mắc vấn đề này.
Tống Khinh Dao lắc lắc đầu nói: “Không phải, tôi lấy đâu ra cơ hội gặp được con gái của Thẩm Hạ Lan chứ.
Nhưng mà bất kể là ai, cũng coi như giúp được chúng ta một chuyện rồi”
Hai người còn đang nói chuyện, bên này Diệp Ân Tuấn đột nhiên nhận được tin tức.
“Có rồi! Định vị được vị trí của Tống Khinh Dao rồi!”
Câu nói của Diệp Ân Tuấn nhất thời khiến tinh thần của Thẩm Hạ Lan phấn chấn lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT