Dư Khinh Hồng thế nào cũng không ngờ bà cụ Diệp vậy mà nói như thế.

Cô ta không khỏi liếc nhìn bà cụ Diệp, phát hiện đôi mắt tinh tường đó của bà cụ Diệp thỉnh thoảng nhìn chằm chằm cô ta, giỗng như có thể nhìn xuyên thấu tất cả những suy nghĩ bẩn thịu đó của cô ta.

Dư Khinh Hồng vội cúi thấp đầu, khóc lóc nói: “Bà nội, bỏ đi, chúng ta vê thôi.

“Chuyện này cứ thôi như vậy?”

Bà cụ Hoắc thật sự sắp tức chết rồi.

Một cô gái trong sạch như Dư Khinh Hồng bị Diệp Ân Tuấn nhúng chàm rồi, bây giờ còn mang thái độ như này, lý nào lại thế được.

“Chúng ta có thể như thế nào chứ? Lẽ nào thật sự bắt Ân Tuấn ly hôn với chị sao?”

Dư Khinh Hồng nói mà vô cùng ủy khuất.

Diệp Ân Tuấn lại cười lạnh nói: “Cô vẫn là đừng gọi Hạ Lan là chị, đừng làm bẩn tai của cô ấy. Còn phía cô, tôi hy vọng cô tốt nhất biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cô phải biết, ở Hải Thành, tôi vẫn là có thể làm được chút chuyện gì đó.

“Cậu đây là định uy hiếp nhà họ Hoác chúng tôi sao?”

Bà cụ Hoắc cảm thấy Diệp Ân Tuấn thật sự quá không biết hậu đạo rôi.

Thằng nhóc thối này trước đây đối với Thẩm Hạ Lan cũng không ra gì.

Diệp Ân Tuấn lại thản nhiên nhún vai nói: “Bà cụ Hoäc, tôi có uy hiếp hay không, bà lẽ nào nhìn không ra sao? Là các người tự mình trườn mặt đến cửa rước lấy nhục nhã, bây giờ còn trách tôi nói chuyện khó nghe? Nói câu khó nghe ấy, cái loại mặt hàng như Dư Khinh Hồng, cởi hết quân áo nằm trên giường của tôi tôi cũng không thèm nhìn một cái, kêu tôi Tàm cô ta? Đừng đánh giá mình cao quá! Còn trong trắng của cô ta rốt cuộc bị ai phá, bà tốt nhất vẫn là quay về hỏi thử cháu gái ngoan của bà đi”

“Cậu đây là ăn sạch sẽ không nhận nợ phải không? Được! Chúng ta chờ đấy!”

Bà cụ Hoắc thật sự không tiếp tục được nữa, kéo Dư Khinh Hồng đi.

Dư Khinh Hồng thật ra không muốn đi, nhưng tình huống như hiện nay, cô ta không đi thì có thể như nào chứ?

“Ân Tuấn, mặc kệ anh nói gì, em đều sẽ không tiếp tục quấn lấy anh nữa.

“Tốt nhất là như thế, còn nữa sau này mời gọi tôi là cậu Diệp, hai từ Ân Tuấn này không phải là cái tên cô có thể gọi. Nhớ lấy”

Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói, không hề cho Dư Khinh Hồng một chút mặt mũi nào.

Bà cụ Hoắc tức giận đến cả người run rấy, lại không làm được gì với Diệp Ân Tuấn, chỉ có thể dẫn Dư Khinh Hồng đi ra khỏi nhà tổ nhà họ Diệp.

Bà cụ Diệp đợi bọn họ đều đi cả rôi mới hỏi: “Đây rốt cuộc là chuyện gì?”

“Dư Khinh Hồng bị người ta cưỡng bức, nhưng tuyệt đối không phải là con. Tuy hôm đó người tung ra tin đồn cùng con là con, nhưng khi phóng viên rời khỏi thì con cũng rời khỏi, lúc đó Mike có thể làm chứng cho con. Có điêu khoảng thời gian đó Dư Khinh Hồng hình như thật sự bị người ta cưỡng bức, là hai ông chủ nhỏ làm về sản xuất phim, bây giờ người chạy rồi, Dư Khinh Hồng định bám vào con”

Diệp Ân Tuấn rất nhanh nói một lượt chuyện này ra.

Bà cụ Diệp hơi nhíu mày nói: “Ai cũng không thể chứng minh con và Dư Khinh Hồng không làm ra chuyện gì, chuyện này người khác nói thế nào cũng không quan trọng, chủ yếu là xem bên phía Hạ Lan nghĩ thế nào. Con vẫn là mau chóng nói rõ chuyện này với Hạ Lan đi, nếu không.. “

“Mẹ, Hạ Lan đều biết rồi, chúng con đều nói rõ ràng rồi, cô ấy tin con.

Hơn nữa Hạ Lan đã được con đón về biệt thự rồi. Con định lát nữa phát biểu nói rõ, còn chuyện thỏa thuận ly hôn của cô ấy cho mọi người một câu trả lời rõ ràng”

Diệp Ân Tuấn nói ra dự định của mình.

Bà cụ Diệp nghe anh nói như vậy thì yên tâm rồi.

“Ừm, không thể để Hạ Lan chịu ủy khuất. Con nói: bà cụ Hoắc này là ăn phải thuốc mê hồn gì chứ? Cháu gái của mình không tin, lại cứ đi tin một cô gái từ ngoài đến. Thậm chí vì Dư Khinh Hồng này, còn muốn kêu con bỏ vợ của mình, bà ta rốt cuộc nghĩ thế nào vậy?

Chuyện này nếu để Hạ Lan biết được, nhất định sẽ vô cùng đau lòng”

Bà cụ Diệp vô cùng thương Thẩm Hạ Lan.

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Yên tâm đi, chuyện ngày hôm nay Hạ Lan sẽ không biết”

“Tối không ở nhà ăn cơm sao?”

Bà cụ Diệp cũng nhìn ra được, trái tim của Diệp Ân Tuấn sớm đã bay đi rồi, căn bản không ở đây, miễn cưỡng giữ anh lại, cũng không có vui vẻ.

Diệp Ân Tuấn cười he he, khi định đứng dậy rời khỏi, Thẩm Minh Triết đi ra.

“Con thấy vô cùng chán nản, loại đàn ông đến đâu trêu ong dụ bướm như ba, mẹ con rốt cuộc thích ba ở điểm gì chứ?”

“Thằng nhóc thối, không biết nói thành ngữ thì đừng nói, cái gì gọi là trêu ong dụ bướm? Ba con là người như vậy sao?”

Bởi vì Thẩm Hạ Lan trở về, tâm trạng của Diệp Ân Tuấn tự nhiên là tốt hơn rất nhiều.

Thẩm Minh Triết cũng biết, tối nay sẽ không có ai tranh giường với mình nữa rồi, có điều lại đưa thứ trong tay cho Diệp Ân Tuấn: “Cho mẹ của con, mẹ con thích ăn. Ba tốt nhất mau chóng làm dứt khoát chuyện này đi, con và Nghê Nghê đều nhớ mẹ rồi”

“Biết rồi”

Diệp Ân Tuấn nhận lấy bánh kem trong tay Thẩm Minh Triết.

Đây là bánh kem xoài mà Thẩm Hạ Lan thích ăn, là quản gia – thím Hoàng làm. Thẩm Hạ Lan từng ăn một lần đã khen không dứt lời, không ngờ Thẩm Minh Triết lại chu đáo như thế, vậy mà nhớ rồi.

Thấy con trai hiểu chuyện như vậy, Diệp Ân Tuấn cảm thấy.tất:có áp lực.

Thế nào cảm thấy tất cả mọi người đều đối tốt với vợ của anh như vậy chứ?

Đây đều cướp mấy miếng của anh rồi, vợ của anh còn nhớ được cái tốt của anh rồi?

Diệp Ân Tuấn xoa đầu Thẩm Minh Triết rồi xoay người rời khỏi nhà tổ nhà họ Diệp, thời gian ngắn ngủi không gặp, anh có hơi nhớ Thẩm Hạ Lan rồi.

Bên phía Dư Khinh Hồng bị bà cụ Hoắc kéo ra khỏi cửa, khi nhìn thấy phóng viên ở cửa; còn không quên làm ra vẻ đáng thương khóc đến chết đi sống lại, giống như aï bắt nạt cô ta không bằng.

Bà cụ Hoắc đau lòng võ lưng của cô ta, cùng cô ta lên xe.

“Khinh Hồng, cháu nói chuyện này phải làm sao đây? Diệp Ân Tuấn sống chết không chịu thừa nhận, cũng không định lấy cháu, mà cháu lúc đầu cũng không có bất cứ chứng cứ gì, chúng ta dù kiện ra tòa cũng không có tác dụng”

Bà cụ Hoắc thở dài, vẻ mặt khổ SỞ.

Dư Khinh Hồng nghe thấy bà cụ Hoắc nói như thế, không khỏi càng khóc thương tâm hơn.

“Bà nội, cháu biết, cháu khiến nhà họ Hoắc mất mặt rồi. Không bằng cứ như thế đi, cháu một mình đi làm ni cô, cũng không để bà nội và nhà họ Diệp trở mặt, tránh nháo to chuyện càng khó coi. Cháu dù sao chính là người số khổ, như thế nào cũng là một kiếp. Nhà họ Diệp quyền thế lớn, nhà họ Hoắc chúng ta không thể bởi vì cháu mà đối đầu với nhà họ Diệp. Với cả, anh ấy dù sao cũng là chồng của chị, anh ấy cũng nói rồi, sẽ không ly hôn với chị.

Cháu và anh ấy xảy ra chuyện như thế, trong lòng chị cũng khó tránh sẽ trách cháu, cháu thấy cháu vẫn là chết đi cho xong.”

Nói rồi cô ta ôm mặt lại bật khóc tiếp.

Bà cụ Hoắc vừa nghe, bỗng nói: “Nói năng linh tinh gì chứ? Cái gì chết chóc ở đây? Cháu mới bao nhiêu tuổi?

Chuyện này cũng không thể trách cháu được, là tên khốn Diệp Ân Tuấn đó, ăn trong bát còn nhìn trong nồi. Bây giờ càng là đem cháu rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, còn Thẩm Hạ Lan, bản thân không biết xấu hổ làm ra loại chuyện đó, bị người của cả Hải Thành đều biết rồi, còn muốn tiếp tục ở lại nhà họ Diệp? Cháu yên tâm đi, chuyện này có bà nội ở đây, bà nội nhất định sẽ đòi lại công đạo cho cháu. Nhà họ Diệp muốn lấy tiền đập cháu, không có cửa đâu!”

Nghe thấy bà cụ Diệp nói như thế, Dự Khinh.Hồng tóm tại cũng yên tâm rồi, có điều vân nhỏ vài giọt nước mắt cá sấu.

Khi hai người về đến nhà, Hoắc Chấn Đình vừa hay đang ở cửa đợi bọn họ.

“Hai người đến nhà họ Diệp gây sự, không cảm thấy mặt mũi mất sạch hay sao? Con đều nói rồi,chuyện này không thể đến nhà họ Diệp, mẹ sao lại không nghe?”

“Con hiểu cái gì? Một cô gái thứ quan trọng nhất chính là danh tiết, bây giờ Diệp Ân Tuấn đã hủy đi danh tiết của con bé Khinh Hồng, cậu ta phải cho con bé Khinh Hồng một lời giải thích”

“Giải thích cái gì?:Mẹ rốt cuộc muốn giải thích gì? Cho dù Diệp Ân Tuấn thật sự đáp ứng ly hôn với Hạ Lan, mẹ có,phải trong lòng vui:mừng lắm không? Đó chính là cháu gái ruột của mẹ đói! Là con gái ruột của anh cả conl”

Hoắc Chấn Đình thật sự không biết trong đầu của bà cụ Hoắc rốt cuộc chứa thứ gì. Nếu không phải Tống Đình cho người thông báo cho anh ta, anh ta thật sự không dám tưởng tượng bà cụ Hoắc vậy mà thật sự dẫn Dư Khinh Hồng đến nhà họ Diệp cầu thân.

Bọn họ sao lại có mặt mũi lớn cỡ đó chứ?

Dư Khinh Hồng vừa thấy Hoắc Chấn Đình nổi giận, vội thấp giọng nói: “Chú nhỏ, chú đừng trách bà nội, chuyện này đều là tại cháu, là cháu…”

“Không trách cô thì trách ai! Vào nhà họ Hoắc, có thể suy nghĩ vì nhà họ Hoắc không hả? Có phải muốn nhà họ Hoắc và nhà họ Diệp lật mặt trở thành kẻ thù cô mới vui không? Đến lúc đó đối với cô có chỗ gì tốt? Một cô gái như cô, chính mình không tự yêu lấy mình, nháo đến mức này còn có gan cùng mẹ tôi cùng cô đi gây chuyện. Cô chính là làm cháu gái của người ta như vậy sao? Cút đến từ đường quỳ cho tôi! Không có lệnh của tôi, hôm nay không được phép ăn cơm!”

Hoắc Chấn Đình vốn nhìn Dư Khinh Hồng không thuận mắt, bây giờ thấy cô ta đứng ra nói chuyện càng tức giận không có chỗ xả.

Cả người Dư Khinh Hồng đều sững ra.

Bà cụ Hoắc tức giận trực tiếp cho Hoắc Chấn Đình một cái tát, nói: “Con lớn rồi có bản lĩnh rồi, con muốn kêu con bé Khinh Hồng đi quỳ từ đường, không bằng xem bà già này cùng đi vào trong luôn đi. Hôm nay đến nhà họ Diệp là chủ ý của mẹ, cũng là mẹ muốn đòi lại công đạo cho con bé Khinh Hồng, con có bản lĩnh thì nhằm vào mẹ! Con xem bà già này cũng nhốt trong từ đường thỉnh tội cho anh cả của con đi”

Hoäc Chấn Đình thật sự khóc không ra nước mắt rồi.

Có một người mẹ không nói đạo lý, anh ta rốt cuộc nên làm sao mới được đây.

Nếu như Tiêu Ái còn sống thì tốt rồi, có lẽ còn có thể có ít cách, hiện nay tâm tư của bà cụ chỉ muốn đòi lại công đạo cho Dư Khinh Hồng, không hề để tâm đến Thẩm Hạ Lan như thế nào, cách làm như này sao có thể không khiến Thẩm Hạ Lạn lạnh lòng chứ?

Vừa nghĩ tới bà cụ Hoắc đem Thẩm Hạ Lan càng đẩy càng xa, Hoắc Chấn Đình vô cùng khẩn trương.

“Mẹ, mẹ tỉnh táo một chút có được không hả?”

“Mẹ rất tỉnh táo. Mẹ nói cho con biết, hôm nay con nếu như trừng phạt con bé Khinh Hồng thì mẹ cùng nó vào”

Bà cụ Hoắc tỏ thái độ rõ ràng, bảo vệ Dư Khinh Hồng đến cùng.

Hoắc Chấn Đình nhìn thấy dáng vẻ này của bà ta, tức giận trực tiếp hừ lạnh một tiếng, xoay người đi.

Dư Khinh Hồng ôm lấy bà cụ Hoắc khóc: “Bà nội, bà đừng tiếp tục vì cháu mà cãi nhau với chú nhỏ nữa. Nếu như chú nhỏ thật sự nhìn cháu không thuận mắt, cháu rời khỏi nhà họ Hoắc là được. Cháu vốn dĩ chỉ có cái mạng hèn, ra ngoài bị người ta như thế nào cũng sẽ không tiếp tục liên lụy đến nhà họ Hoắc nữa”

“Đứa trẻ ngốc, nói gì vậy chứ?

Chỉ cần có bà nội ở đây, bà xem ai dám làm gì cháu? Cháu đừng để tâm đến chú út của cháu, nó chính là bị chó tha mất trái tim rồi: Đi, về nhà, bà nội kêu người nấu đồ ăn ngon cho cháu, cố gắng bồi bổ cơ thể của cháu”

Bà cụ Hoắc nắm tay Dư Khinh Hồng đi vào nhà họ Hoäc.

Dư quang nơi khóe mắt của Dư Khinh Hồng đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng cách nhà họ Hoắc không xa, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm cô ta, loại cảm giác đó bỗng khiến cô ta có loại cảm giác lông tóc dựng đứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play