Lăng Thiên Vũ nhìn về phía Thanh Loan, ánh mắt mang theo ý cười, nhưng cũng mang theo áp lực bức người.

Thanh Loan không đoán ra rốt cuộc người đàn ông này nghĩ như thế nào, đành thấp giọng nói: “Tôi sẽ không nói ra bí mật này.”

“Nói miệng không bằng chứng, nhiều năm sống trong cung đình như vậy chẳng lẽ còn chưa dạy cho Ngũ công chúa cái gì gọi là người đời không đáng tin sao?”

“Vậy anh muốn giết tôi sao?”

Thanh Loan có chút phẫn nộ.

Cô ta lại có thể nhận nhầm Lăng Thiên Vũ như mọi người, nếu người trước mắt mới thật sự là Lăng Thiên Vũ, vậy tất nhiên cô ta không thể thực hiện kế hoạch trước đó, huống hồ, bây giờ Thẩm Hạ Lan còn ở bên cạnh, dù cô ta phóng túng thật hay chỉ là kế hoạch thì cũng phải từ bỏ rồi.

Nhưng mà nhìn Lăng Thiên Vũ có vẻ cũng không định buông tha cô ta.

Vậy phải làm thế nào?

Thanh Loan đang nghĩ ngợi, đã nghe Lăng Thiên Vũ nói: “Hay cô làm người phụ nữ của tôi đi, tôi khá yên tâm về người phụ nữ của mình.”

“Lăng Thiên Vũ!”

Thanh Loan cũng không biết là giận hay là thế nào, sắc mặt lập tức đỏ lên, càng có vẻ tức giận.

Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ đối chọi gay gắt của hai người họ, không khỏi nhìn ra có chỗ không giống.

Lăng Thiên Vũ này coi trọng Thanh Loan rồi hả?

Như thế không tệ đâu.

Chỉ cần Thanh Loan có tình yêu tốt đẹp, tất nhiên sẽ không nhớ thương Diệp Ân Tuấn nhà cô nữa, đến lúc đó cô cũng yên tâm một chút phải không?

Nghĩ vậy, Thẩm Hạ Lan vội vàng nói: “Tôi lại cảm thấy Lăng Thiên Vũ không tệ. Thanh Loan, cô có thể cân nhắc một chút nha.”

“Cô cảm thấy anh ta không tệ thì cô gả cho anh ta đi, vừa hay nhường đại ca Diệp cho tôi, vẹn cả đôi đường.”

Thanh Loan không quan tâm lời của Thẩm Hạ Lan, lập tức oán giận đáp lại.

Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.

“Thanh…”

“Ngậm miệng!”

Thanh Loan sợ Thẩm Hạ Lan gọi ra biệt hiệu của mình, vội ngăn cô lại. . Xin hãy đọc truyện tại ~ trum truyeИ.v N ~

Dù Thẩm Hạ Lan có vẻ quen thuộc tín nhiệm Lăng Thiên Vũ, nhưng Thanh Loan lại không tin. Một người đàn ông ngay cả Phương Chính cũng có thể lừa, cô ta cũng không cảm thấy người đàn ông này chỉ đơn là một bác sĩ như vậy.

Huống hồ Thẩm Hạ Lan cũng đã nói, anh ta là người của Diệp Ân Tuấn, nhớ tới anh ta mười sáu tuổi đã chuyển quốc tịch, không khỏi có chút nhíu mày.

“Bây giờ anh là người nước nào?”

“Nước Z.”

Lăng Thiên Vũ không hề giấu diếm, trong lúc nói chuyện với Thanh Loan đã tìm được hòm thuốc trong phòng nghỉ, may mà bên trong còn có mộ ống tiêm sử dụng một lần và thuốc có thể sử dụng.

“Hạ Lan, đưa viên kẹo mà tôi cho cô đây, viên màu xanh đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play