Lúc này, Phương Thiến nhìn Diệp Ân Tuấn, ánh mắt hơi rung động.

Nhưng Phương Chúc lại tức đến mức hét toáng lên ngay.

“Phương Thiến, bà là đồ đê tiện! Không ngờ bà lại dám bán nước? Bà nên bị ngũ mã phanh thây, bị đàn ông chơi đến chết, bà…”

Anh ta còn chưa nói xong, đã bị Phương Thiến tát mạnh vào mặt, khiến cả cánh tay bà tê rần.

“Câm mồm!”

Giờ trong mắt Phương Thiến đều là hận thù.

Người nhà mà bà tin tưởng nhất, quốc gia mà bà đã đánh đổi tất cả, đối xử tàn nhẫn với bà như thế, thì bà đâu còn gì để luyến tiếc?

Nhưng giờ bà mới hiểu rõ một điều, rốt cuộc ai mới là người quan trọng nhất trong cuộc đời bà.

Có lẽ Phương Thiến thật sự sắp chết rồi, nên người mà bà nhớ tới nhiều nhất là Diệp Quốc Quân, rồi tới cuộc sống ở nhà họ Diệp.

Người được gọi là ba kia đã cho bà sinh mạng, nhưng lại cho bà cuộc đời thảm thương. Bà đã lầm lỡ cả đời, đến cuối cùng mới biết mình cần gì nhất.

Bà cần con cháu đầy nhà, gia đình hòa thuận, một câu quan tâm thỉnh thoảng từ Diệp Ân Tuấn lạnh lùng, tất cả đều ấm áp chân thật hơn quê hương bạc bẽo vô tình này.

Nhưng tiếc rằng mọi thứ đều đã muộn màng, nhưng cũng chưa hẳn là quá muộn.

Chỉ cần Diệp Ân Tuấn muốn, thì giờ bà vẫn có thể làm và cho anh hết.

Giờ Phương Thiến mới có khí phách của chủ mẫu nhà họ Diệp.

Lúc Phương Chúc gặp Phương Thiến, thì bà đã bị ba mình đánh đến mức thoi thóp, rồi bị ném vào đây như con chó sắp chết, nên anh ta luôn cho rằng bà là người yếu đuối, có thể tùy ý bắt nạt, nhưng hôm nay Phương Thiến lại tỏa ra khí thế của người làm chủ mẫu, khiến anh ta ngây ngốc, thậm chí còn không kịp phản ứng.

“Bà dám đánh tôi? Một người ti tiện như bà lại dám đánh tôi… á!”

Phương Chúc còn chưa nói xong, thì Phương Thiến đã dứt khoát dành lấy dao găm trong tay Diệp Ân Tuấn, rồi cắt lưỡi anh ta.

Phương Thiến chưa bao giờ là người lương thiện, nếu không phải bà muốn, tim đã nguội lạnh, thì làm sao Phương Chúc có thể bắt nạt bà?

Lúc quốc gia mà bà tín ngưỡng chối bỏ bà, gia đình mà bà luôn cố gắng bỏ rơi bà, thì Phương Thiến đâu còn gì để tôn trọng và hèn hạ nữa?

Trước đây là do bà không nhìn thấy hy vọng sống, đành phải kéo dài hơi thở như chó, giờ Diệp Ân Tuấn đã tới đây rồi, trước mặt con trai bà, sao bà có thể để cho nhà họ Diệp bị sỉ nhục được?

Cho dù Diệp Ân Tuấn muốn giết bà, thì bà cũng phải chết trong tay người nhà họ Diệp, phải được mai táng trong phần mộ của người nhà họ Diệp, nhưng bà không biết giờ mình có còn tư cách đó hay không.

Mắt Phương Thiến thoáng qua tia hiu quạnh, nhưng lại nhìn Phương Chúc bằng cặp mắt đáng sợ, lạnh lùng nói: “Chẳng phải cậu muốn biết bọn họ là ai à? Vậy để tôi nói cho cậu biết, bọn họ là Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, hiện đang là gia chủ và chủ mẫu nhà họ Diệp.

Chẳng phải cậu nói tôi không hoàn thành nhiệm vụ thì nên chết đi à? Vậy giờ cậu đã bị người nhà họ Diệp chế ngự, các cô gái ở đây đều được cứu ra ngoài, tất nhiên nhiệm vụ của cậu cũng thất bại, có phải cậu cũng nên chết đi không?”

Phương Chúc nhất thời sửng sốt, rồi lắc đầu lia lịa, ê a định nói gì đó nhưng không thể phát ra tiếng.

Nhưng Phương Thiến lại làm lơ rồi nói tiếp: “Mẹ tôi có thân phận gì, vẫn chưa đến lượt cậu nói về bà ấy. Nói thế nào thì tôi cũng là cô của cậu. Nhưng cậu đã làm gì tôi?

Tôi niệm tình mấy người là người thân của tôi, nên nghe theo lời căn dặn của mấy người, rời khỏi đất nước, xa gia đình để đi tới nơi đất khách quê người, bán đi tình cảm và hôn nhân, thậm chí là cả cuộc đời mình để đổi lấy tình báo cho đất nước, vinh quang cho gia tộc, nhưng sau khi tôi không hoàn thành nhiệm vụ, đất nước và người nhà đã cho tôi những gì?

Phương Chúc, tôi là con riêng không được ghi vào gia phả gia tộc, vậy cậu là cái thá gì? Ở đây, tôi là cô cậu, chí ít cậu cũng phải tôn trọng tôi, nhưng cậu đã làm gì?

Không ngờ cậu lại hùa theo đám súc sinh này sỉ nhục tôi. Ở nước Z, mặc dù tôi là tội đồ không thể tha thứ, nhưng tôi cũng là vợ được Diệp Quốc Quân cưới hỏi đàng hoàng, là chủ mẫu nhà họ Diệp, cậu có tư cách gì mà sỉ nhục tôi như vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play