Ở đây không có người canh giữ, cũng không có hệ thống phòng ngự nào, như thể rất tự tin khi bên ngoài đã mở tia hồng ngoại, nhưng sự yên tĩnh ở trong này lại khiến người khác hơi bất an.

Thẩm Hạ Lan cũng cảm nhận được sự nguy hiểm.

Cô khẽ nói: “Không bằng anh đặt em xuống đi, nếu gặp phải chuyện gì thì chúng ta cũng có thể phản ứng nhanh chóng.”

“Không sao đâu.”

Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan đang lo lắng cho anh, nhưng giờ sắc mặt trắng bệch của cô khiến anh không đành lòng.

Hai người tiến về phía trước tầm 100 mét, thì loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện.

Thẩm Hạ Lan vội ra hiệu bảo Diệp Ân Tuấn thả cô xuống, rồi hai người từ từ tới gần.

“Mấy người không được khóc! Nếu còn khóc nữa thì tôi sẽ giết chết các cô.”

Một giọng nói nghiêm nghị bỗng vang lên, khiến Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan ngừng bước.

Thẩm Hạ Lan nghiêng người nhìn về trước, rồi phát hiện ra bên trong có mười mấy người phụ nữ có quốc tịch khác nhau, giờ trên người chỉ còn lại đồ lót, đang cuộn mình trong lồng sắt lớn như chó lợn.

Mắt cô bỗng trở nên thâm trầm.

Cô vốn tưởng rằng bên trong có thứ gì bí mật không thể để cho ai biết, ai dè lại là hậu cung của tên biến thái Phương Viên kia.

Rồi cô nhìn thấy xung quanh chỉ có bốn năm tên thị vệ đang canh giữ, ai cũng nhàn nhã tự tại, thậm chí còn uống rượu đánh bài, có thể thấy bọn họ cho rằng ở đây là an toàn tuyệt đối, nên mới hời hợt như thế.

Diệp Ân Tuấn cũng khẽ cau mày.

Anh bỗng nhận ra một bóng dáng quen thuộc đang quét dọn trong đám thị vệ.

Bóng dáng đó hèn mọn, chói mắt như thế.

Người phụ nữ không cẩn thận chạm cây chổi vào ống quần một thị vệ, nên nhất thời chọc người kia nổi giận.

“Mẹ kiếp, mắt bà bị mù à? Không ngờ bà dám làm bẩn quần tôi, bà có biết cái quần này là do cậu ba đích thân tìm người đặt may không hả?”

Thị vệ đạp người phụ nữ ngã xuống đất.

Người phụ nữ rên rỉ, nhưng vội bò dậy, quỳ xuống trước mặt thị vệ như con chó, rồi nhanh chóng lau sạch bằng ống tay áo cho anh ta, miệng cũng hèn hạ xin lỗi.

“Xin lỗi, thị vệ Phương, tôi xin lỗi.”

“Bà xin lỗi có tác dụng gì không? Lau cái gì mà lau? Bà mau liếm sạch bằng miệng cho tôi.”

Nhưng thị vệ đó không muốn bỏ qua cho người phụ nữ, mà đá tiếp vào ngực, rồi nhổ nước bọt vào mặt bà ta.

Người phụ nữ không dám lau nữa, vội từ bỏ việc lau chùi, không ngờ lại nhấc ống quần của thị vệ Phương lên liếm thật.

Mấy thị vệ xung quanh nhất thời cười ha hả.

Một người ở trong đó càng lắc đầu nói: “Buồn cười quá đi mất, nghe nói bà ta từng là chủ mẫu nhà họ Diệp ở nước Z, cực kỳ nở mày nở mặt, lấn át tất cả, còn giờ sống như con chó vậy. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì ai tin cơ chứ? Nếu không phải cậu ba căn dặn không được tiết lộ tung tích của bà ta, thì tôi thật sự muốn quay lại cảnh này để mọi người cùng xem.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play