Tuy Diệp Ân Tuấn mang theo bình oxi, nhưng nếu muốn lặng xuống đáy biển cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Cơ thể anh bắt đầu mất sức, sức nâng của nước biển càng khiến anh không chịu đựng nổi, nhưng Diệp Ân Tuấn không muốn từ bỏ, không thể từ bỏ.

Không biết bây giờ Thẩm Hạ Lan thế nào rồi.

Anh không tin Thẩm Hạ Lan sẽ lái xe tự sát, cách giải thích duy nhất chính là có người muốn giết Thẩm Hạ Lan, mà ngay lúc đó không biết tình huống của cô thế nào nữa.

Diệp Ân Tuấn không biết người này là ai, nhưng anh biết tuyệt đối không thể là Đường Trình Siêu.

Mục tiêu của Đường Trình Siêu vẫn luôn là cướp đi Thẩm Hạ Lan từ trong tay anh, anh ta sẽ không khiến cô chết.

Sức nâng của nước biển khiến Diệp Ân Tuấn không thể mở mắt ra, nhưng anh vẫn không muốn từ bỏ.

Làn da đau đớn như bị kim đâm, cánh tay bị thương đã chết lặng, như mất đi tri giác, nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn đang lặn xuống.

Hình như anh nhìn thấy hình dáng của ô tô.

Nóc xe màu trắng còn đang nổi bong bóng.

Thẩm Hạ Lan có ở bên trong không?

Diệp Ân Tuấn muốn bơi qua xem thử, nhưng anh hơi không chống đỡ được nữa.

Diệp Ân Tuấn ổn định lại thân thể của mình, cố gắng hít thở.

Đội cứu hộ và đội vớt đều sẽ không mạo hiểm tính mạng đi xuống đáy biển sâu như thế, khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn như lạnh cóng, bọn họ bèn muốn kéo anh lên trước.

Nhưng Diệp Ân Tuấn nhận ra ý của bọn họ, đột nhiên cho bọn họ mấy đấm trong biển, dáng vẻ liều lĩnh kia khiến người ta hơi sợ hãi.

Cuối cùng bọn họ bắt đầu rút lui.

Diệp Ân Tuấn cũng không để ý.

Anh hít sâu một hơi, dùng hết sức lực bơi xuống dưới.

Cuối cùng cũng chạm vào tay nắm của ô tô.

Diệp Ân Tuấn vui vẻ không sao tả xiết.

Anh dùm sức kéo cửa xe, lại phát hiện cửa xe không mở ra được, anh chỉ có thể không ngừng tông vào, dùng cánh tay, dùng thân thể, liên tục đập vào kính xe.

Lực đập mạnh mẽ khiến cánh tay anh lại chảy máu đầm đìa, nhưng Diệp Ân Tuấn như không nhìn thấy, tiếp tục như phát điên.

Cuối cùng kính cửa xe hơi lung lay.

Anh đạp tới một cước, cửa sổ thuỷ tinh vỡ nát.

Diệp Ân Tuấn vội vàng mở cửa xe.

Sau khi mở cửa xe, Diệp Ân Tuấn mới phát hiện cửa xe bên kia đã mở ra, mà trong xe cũng không có bóng dáng của Thẩm Hạ Lan, chỉ còn lại áo khoác của cô.

Trên áo khoác còn có máu vẫn chưa trôi đi.

Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy đầu mình kêu ong ong.

Thẩm Hạ Lan bị thương?

Cô đi đâu rồi?

Chẳng lẽ chạy ra ngoài rồi?

Nhưng đáy biển sâu như vậy, một cô gái nhỏ như cô có thể chạy đi đâu chứ?

Diệp Ân Tuấn vội vàng ôm áo khoác của Thẩm Hạ Lan vào lòng, khi còn muốn tiếp tục tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Hạ Lan thì không chịu đựng nổi, hôn mê.

Lúc Mike đuổi tới đã nhìn thấy Diệp Ân Tuấn trôi nổi trong xe, tinh thần không còn tỉnh táo nữa.

Anh ta không nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, chỉ thấy mấy sợi tóc trên cửa sổ thuỷ tinh.

Sau khi thu nhặt xong, Mike kéo Diệp Ân Tuấn rời khỏi đáy biển.

Diệp Ân Tuấn vừa lên bờ đã bắt đầu sốt cao.

Miệng vết thương bị nhiễm trùng nặng, trên người còn bị trầy xước ở nhiều nơi.

Đường Trình Siêu thấy anh vừa đi lên đã thế này thì không khỏi sa sầm mặt.

“Hạ Lan đâu? Hạ Lan ở đâu rồi?”

Bây giờ Mike chỉ hận không thể vung một quyền đánh Đường Trình Siêu rơi xuống biển.

“Tốt nhất anh nên cầu nguyện chị dâu tôi không có chuyện gì, nếu không đừng nói đến Diệp tử, cả tôi cũng muốn khiến anh xuống địa ngục!”

Mike nhanh chóng liên lạc với bệnh viện gần đó bắt đầu cấp cứu cho Diệp Ân Tuấn.

Khi Tiêu Ái nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Mike trở về không có thu hoạch gì thì cảm thấy hơi lo lắng.

“Hạ Lan không có ở dưới?”

Mike nhìn Tiêu Ái, lắc đầu đáp: “Có lẽ chạy ra ngoài rồi, nhưng biển rộng mênh mông, còn lạnh như thế, một cô gái nhỏ nhắn như cô ấy đoán chừng cũng là dữ nhiều lành ít.”

Đây là lời nói thật.

Nhiệt độ của nước biển lúc này có thể khiến người mạnh khoẻ bị đông cứng trong vòng mấy phút, huống hồ là Thẩm Hạ Lan lúc đó chứ?

Người khác không biết, nhưng Đường Trình Siêu biết.

Biết tình huống của Thẩm Hạ Lan lúc đó là như thế nào.

Anh ta không nhịn được nói một câu.

“Lúc đó Hạ Lan bị tiêm thuốc an thần, cả người mê man, cô ấy có thể chạy đi đâu được?”

“Anh nói gì?”

Mike không ngờ Thẩm Hạ Lan lại rơi xuống biển với tình trạng như thế, lập tức hận không thể lột da Đường Trình Siêu.

Tiêu Ái lảo đảo một cái, ngã ngồi xuống đất.

“Bị tiêm thuốc an thần? Là Dư Khinh Hồng làm! Chắc chắn là nó tiêm thuốc an thần cho Hạ Lan!”

Nghe thấy Tiêu Ái nói thế, Mike thoáng sững sờ, sắc mặt khá khó coi.

Anh ta muốn nói gì đó thay Dư Khinh Hồng, nhưng cuối cùng lại không thể nói thành lời.

Diệp Ân Tuấn nhanh chóng được đưa đi chữa trị, Mike còn đang kêu đội cứu hộ tiếp tục tìm kiếm, Đường Trình Siêu cũng không chịu thua.

Nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thẩm Hạ Lan vẫn không có chút tin tức nào.

Từ sau khi Diệp Ân Tuấn vào bệnh viện vẫn luôn sốt cao không giảm, miệng liên tục gọi tên Thẩm Hạ Lan, Tiêu Ái nghe mà thấy đứt từng đoạn ruột.

Mike liên tục tự mình xuống biển như nổi điên, lần nào cũng lặn xuống đáy biển, bơi ra một khoảng rất xa, nhưng vẫn không tìm thấy bóng lưng của Thẩm Hạ Lan.

Tóc dài anh ta mang về đã được xét nghiệm, là thuộc về Thẩm Hạ Lan.

Mà áo khoác trong lòng Diệp Ân Tuấn cũng đã được xét nghiệm, vết máu bên trên cũng là của cô.

Nói cách khác, lúc Thẩm Hạ Lan rơi xuống biển chẳng những hôn mê còn bị thương, rất có thể là bị thương rất nặng.

Một ngày một đêm trôi qua.

Lúc Diệp Ân Tuấn tỉnh lại, không biết mình đang ở đâu, trí nhớ của anh đột nhiên hồi phục, sau đó như nổi điên vén chăn lên, mang theo bình oxi, lại muốn nhảy xuống biển.

Mike vừa đi lên đã nhìn thấy dáng vẻ vô cùng điên cuồng của Diệp Ân Tuấn, anh ta muốn ngăn cản, lại bất lực.

Bác sĩ đứng sau lưng kêu la, nói bây giờ Diệp Ân Tuấn không thể xuống biển vân vân, nhưng Diệp Ân Tuấn lại không nghe vào những lời này.

Anh muốn tìm thấy Thẩm Hạ Lan.

Anh từng nói chỉ cần cho anh hai ngày, anh sẽ dẫn cô về nước, về nhà!

Nhưng Thẩm Hạ Lan, bây giờ em đang ở đâu chứ?

Diệp Ân Tuấn ở trong rơi xuống giọt nước mắt đàn ông.

Năm năm trước, anh suýt mất đi cô, khó khăn lắm ông trời mới đưa cô đến trước mặt mình một lần nữa, sao anh có thể đánh mất cô nữa được?

Thể lực của Diệp Ân Tuấn không chịu đựng nổi, lại ngất xỉu ở trong biển một lần nữa.

Mike lại tiếp tục kéo anh lên, ra lệnh cho bác sĩ trói anh trên giường, anh không khoẻ thì không cho anh xuống giường.

Một ngày nữa trôi qua, vẫn không có tin tức của Thẩm Hạ Lan.

Đường Trình Siêu đã hơi muốn từ bỏ, thậm chí anh ta cảm thấy Thẩm Hạ Lan đã không còn nữa rồi.

Vách núi cao như thế, cô lại còn hôn mê và bị thương, trong biển có không biết bao nhiêu sinh vật, một cô gái nhỏ bé như Thẩm Hạ Lan tuyệt đối không thể trốn thoát được.

Anh ta bắt đầu dẹp đội đánh vớt, thậm chí còn rời khỏi vách núi.

Tiêu Ái ở lại bờ biển hai ngày một đêm vẫn không đợi được Thẩm Hạ Lan, thật ra trong lòng bà ấy cũng có suy đoán bất an rồi.

Bên tổ chức uy tín gọi điện thoại cho bà ấy, nói là kết quả xét nghiệm đã có rồi.

Lúc này Tiêu Ái mới nhớ ra mình và Thẩm Hạ Lan có làm xét nghiệm DNA.

Bà ấy chạy về tổ chức, lúc lấy được kết quả xét nghiệm DNA, tay bà ấy cũng run rẩy.

Trên báo cáo nói quan hệ mẹ của giữa bọn họ cao đến 99%.

Nói cách khác, Thẩm Hạ Lan là con của bà ấy!

Là con của bà ấy và Hoắc Chấn Phong trước kia!

Kết quả này nằm trong dự đoán của Tiêu Ái, nhưng lại khiến bà ấy bất ngờ.

Bà ấy cầm kết quả xét nghiệm trở về biệt thự, bất ngờ lớn tiếng gào khóc.

Người đàn ông bà ấy yêu nhất đời này chính là Hoắc Chấn Phong, đứa con gái rất muốn tìm thấy chính là Thẩm Hạ Lan, nhưng bây giờ hai người bọn họ đều đã mất rồi.

Hơn nữa con gái của bà ấy còn bị con gái út của bà gián tiếp hại chết!

Kết quả như vậy khiến Tiêu Ái không thể chấp nhận được.

Bà ấy khóc đến mức trời long đất lở, đứt từng đoạn ruột, khiến Dư Dương và Dư Kinh Hồng chạy đến đều sợ hãi.

Dư Dương không biết Dư Kinh Hồng đã làm gì, lúc nhìn thấy Dư Khinh Hồng phẫu thuật thẩm mỹ xong trở về mới biết rốt cuộc cô ta đang làm gì.

Tuy không biết Thẩm Hạ Lan có ý nghĩa gì, nhưng người có thể khiến Tiêu Ái quan tâm như thế đương nhiên Dư Dương không dám chậm trễ.

Ông ta đã điều tra thân phận của Thẩm Hạ Lan, biết là vợ của Diệp Ân Tuấn, là người phụ nữ mà Đường Trình Siêu muốn, mà quan hệ giữa Diệp Ân Tuấn và Mike khiến Dư Dương hơi lo lắng dẫn Dư Khinh Hồng đến nhận lỗi với Tiêu Ái, không ngờ lại nhìn thấy cảnh bà ấy hoàn toàn sụp đổ thế này.

“Tiêu Ái, bà sao thế?”

“Mẹ, mẹ sao vậy ạ?”

Dư Khinh Hồng và Dư Dương đều sợ hãi.

Tiêu Ái nghe thấy giọng nói của Dư Khinh Hồng, giơ tay đẩy cô ta ra.

“Mày cút! Bắt đầu từ bây giờ, mày không phải con gái của tao nữa! Cút đi!”

Tiêu Ái vô cùng căm hận, như muốn xé rách Dư Khinh Hồng ngay tại chỗ vậy.

Dư Khinh Hồng vô cùng hoảng sợ, mà Dư Dương cũng thấy mơ hồ.

“Tiêu Ái, bà sao thế? Chuyện gì cũng phải từ từ, Khinh Hồng là con của chúng ta, bà như vậy sẽ khiến nó sợ đấy!”

“Nó không phải con của tôi! Nó không phải! Nó là ma quỷ! Nó hại chết con gái tôi! Nó hại chết con gái tôi!”

Những lời nói lộn xộn của Tiêu Ái khiến Dư Khinh Hồng vô cùng tổn thương.

“Mẹ, mẹ đang nói gì thế? Con mới là con của mẹ mà, mẹ nhìn cho kỹ đi!”

“Mày cút đi!”

Tiêu Ái ném thứ đang cầm trong tay về phía Dư Khinh Hồng.

Dư Khinh Hồng bắt lấy theo bản năng, vừa khéo là xét nghiệm mẹ con của Tiêu Ái và Thẩm Hạ Lan.

Khi cô ta nhìn thấy báo cáo xét nghiệp, đầu óc lập tức mơ hồ.

“Sao có thể? Sao Thẩm Hạ Lan có thể là con gái của mẹ? Không phải mẹ với ba con chỉ sinh ra một mình con thôi sao?”

Lời nói của Dư Khinh Hồng khiến sắc mặt Dư Dương cũng thay đổi.

Ông ta vội vàng lấy xét nghiệm DNA qua xem thử, lập tức hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Tiêu Ái vừa khóc vừa cười, giống như một kẻ điên vậy.

“Người đàn ông tôi yêu nhất cuộc đời này chết trên chiến trường, đứa con duy nhất ông ấy để lại cho tôi cũng bị tôi làm lạc mất, tôi tưởng cả đời này mình cũng không thể gặp lại bọn họ nữa, không ngờ ông trời lại thương tôi, đưa con gái đến trước mặt tôi. Nhưng mày, sao mày có thể nhẫn tâm như vậy, sao mày có thể tiêm thuốc an thần cho con bé? Mày có biết không, con bé bị người ta lát xe tông rơi xuống biển. Biển lạnh như vậy, sâu như vậy, con bé hôn mê, bản thân còn bị thương nặng, mày đang gián tiếp hại chết chị mày đó mày có biết không?”

Lời nói của Tiêu Ái khiến Dư Khinh Hồng không thể chấp nhận được.

“Chị gái cái gì? Cô ta không phải! Không phải mẹ chỉ sinh ra một mình con thôi ư? Mẹ, con mới là con gái của mẹ! Thẩm Hạ Lan không phải!”

Dư Khinh Hồng muốn bắt lấy Tiêu Ái, lại bị Tiêu Ái né tránh.

“Tao hoàn toàn không muốn sinh mày ra, nếu không phải năm đó mày uy hiếp đến tính mạng của tao, tao sẽ không đưa mày đến thế giới này. Nếu tao sớm biết sự tồn tại của mày có thể hại chết đứa con tao yêu nhất, tao thà rằng năm đó bóp chết mày, xuống dưới chín suối cùng với mày luôn thì tốt rồi!”

“Tiêu Ái, bà đang nói cái gì vậy?”

Dư Dương nhìn thấy sắc mặt Dư Khinh Hồng thay đổi, không khỏi muốn ngăn cản Tiêu Ái, nhưng bây giờ Tiêu Ái đang cực kỳ đau khổ, chỉ hận không thể xé nát Dư Khinh Hồng, sao có thể quan tâm suy nghĩ của cô ta lúc này nữa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play