Giờ vẻ mặt Thanh Loan như cô gái giận dỗi khó tính, năm tháng vẫn không khiến cô thay đổi quá nhiều.

Diệp Ân Tuấn thở dài: “Chúng ta đã không còn là trẻ con nữa, nên cô đừng ầm ĩ nữa được không?”

Ầm ĩ?

Chẳng lẽ trong lòng anh, tình cảm mà cô dành cho anh chỉ là sự ầm ĩ?

Tim Thanh Loan khẽ nhói đau.

“Anh Diệp, em…”

“Chừng nào Hạ Lan có thể tới?”

Diệp Ân Tuấn di chuyển đề tài ngay.

Thanh Loan hơi ngẩn người, đáy mắt thoáng qua tia giận dữ, nhưng nhanh chóng biến mất.

“Chắc gần tới rồi, người của em đã đi qua đó ngay khi các anh rời đi, có lẽ sắp về tới rồi.”

Cô đang nói thì Thúy bỗng chạy vào.

“Công chúa, không ổn rồi, mợ Diệp biến mất rồi.”

Vừa dứt lời, Diệp Ân Tuấn đã bật dậy.

“Biến mất là sao?”

Thanh Loan nhìn thấy rất rõ vẻ mặt căng thẳng của anh, lòng bàn tay không khỏi siết thành nắm đấm.

Không ngờ anh lại căng thẳng vì Thẩm Hạ Lan đó.

Thúy bị khí thế mạnh mẽ của Diệp Ân Tuấn dọa đến mức run rẩy, vội đáp: “Lúc tôi đi tới đó đã không còn nhìn thấy mợ Diệp nữa rồi, chỉ thấy đội tuần tra mới đi ngang qua, hình như đã bắt được người nào đó. Nhưng tôi không thể đi tuyến đường của đội tuần tra, nên không biết được liệu mợ Diệp có bị đội tuần tra bắt đi hay không.”

Đây là lời giải thích mà Thúy và Thanh Loan đã sớm bàn trước với nhau, dù Thẩm Hạ Lan sống hay chết, thì bọn họ cũng phải đẩy chuyện này lên đầu đội tuần tra, dù sao cũng không được dính dáng tới bọn họ.

Diệp Ân Tuấn nghe xong thì nhất thời lạnh mặt.

“Đội tuần tra đang ở đâu? Cô mau dẫn tôi đi qua đó.”

“Anh Diệp, không được.”

Thanh Loan vội chặn trước mặt Diệp Ân Tuấn.

“Anh Diệp, đội tuần tra là đội ngũ riêng của ba em, nên bọn họ chỉ nghe lệnh của một mình ông ấy, giờ Vu Phong cũng có quyền điều động đội tuần tra, mặc kệ là ba em hay Vu Phong, cũng đều quen biết anh, nếu anh cứ thế đi qua đó sẽ xảy ra chuyện. Anh Diệp, em không thể trơ mắt đứng nhìn anh gặp chuyện.”

“Nhưng vợ tôi đang ở bên đó, tôi cũng không thể đứng nhìn vợ mình gặp chuyện. Thanh Loan, tránh ra!”

Dứt lời, Diệp Ân Tuấn liền đẩy Thanh Loan ra.

Thanh Loan ui cha một tiếng, rồi cả người ngã nhào xuống sàn, như thể đã bị trẹo chân.

“Công chúa, sao thế?”

Thúy vội đi tới, cho dù hơi sợ Diệp Ân Tuấn, nhưng ánh mắt vẫn hiện lên vẻ bất mãn và chỉ trích.

Cường không thể nhìn nổi nữa, khẽ nói: “Anh Diệp, mấy ngày nay vì chuyện của anh mà đường chủ đã không ngủ ngon rồi, tôi biết anh lo lắng cho cô Diệp, nhưng anh cũng không được đối xử với đường chủ như thế.”

Diệp Ân Tuấn càng nhíu chặt mày.

Anh biết rõ mình dùng bao nhiêu sức lực, nên không đến nỗi khiến Thanh Loan – một người có võ ngã sõng soài.

Mấy năm không gặp, thủ đoạn này của Thanh Loan đã khiến anh hơi khó chịu.

Diệp Ân Tuấn không nói gì, mà chỉ nhìn chằm chằm Thanh Loan, đáy mắt lạnh lẽo tiêu điều, thậm chí còn hơi thất vọng, khiến trong lòng Thanh Loan không khỏi ngạc nhiên, trán đã toát mồ hôi lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play