Tim Phương Nguyên nhất thời đập mạnh, nếu Phương Yến Nhi nói thật, thì giờ anh dẫn Thẩm Hạ Lan qua đó chẳng khác nào tự tìm đường chết, nhưng tạm thời có thể đưa cô tới đâu đây?

Phương Nguyên nhất thời khó xử.

Phương Yến Nhi nhìn Phương Nguyên, rụt rè nói: “Nếu anh hai không chê thì cung điện của em cách nơi này khá gần, không bằng anh hai dẫn người tới chỗ của em để sửa soạn lại đi.”

Thẩm Hạ Lan không khỏi liếc nhìn Phương Yến Nhi.

Cô gái này rất sạch sẽ, ấn tượng đầu tiên là cực kỳ tốt, hơn nữa giọng nói cũng êm tai dễ nghe, khiến người khác rất thoải mái, nhưng cô cũng nhìn ra, Phương Nguyên không có tình cảm gì đặc biệt với cô em gái thứ sáu ở trước mặt này, thậm chí còn không bằng người lạ.

Giờ đối phương bỗng vươn tay ra giúp, thì chưa biết là họa hay phúc.

Nhưng giờ đã đến nước này rồi, bọn họ chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan kéo tay áo Phương Nguyên khẽ nói: “Không bằng chúng ta qua đó trước đi, chứ đứng mãi ở đây cũng không phải là cách, lỡ gặp phải người của Vu Phong thì chúng ta thảm rồi.”

Câu nói này là thật.

Phương Nguyên nhớ lại mấy kẻ bám đuôi của Vu Phong, không biết Nhiên có thể xử lý ổn thỏa hay không, nên anh không khỏi liếc nhìn Phương Yến Nhi trông có vẻ đơn giản, rồi đắn đo ở trong lòng.

Phương Yến Nhi cũng không vội, mà đợi Phương Nguyên đưa ra quyết định.

Thẩm Hạ Lan quan sát xung quanh khẽ nói: “Chúng ta qua đó trước đi, mặc kệ đối phương có ý gì, cũng phải đi mới biết được.”

“Thôi được rồi.”

Giờ Phương Nguyên cũng không còn cách nào tốt hơn, nên nhìn Phương Yến Nhi nói: “Chúng ta tới chỗ của em trước đi.”

“Anh hai hãy đi theo em, cô gái này thật ngại quá, mùi trên người cô quá nồng nặc, nên lát nữa chúng ta hẵng trò chuyện đi.”

Phương Yến Nhi dịu dàng thân thiện với Thẩm Hạ Lan, nhưng cô lại không dễ tin người.

Phương Nguyên dẫn hai người Thẩm Hạ Lan đi tới cung điện của Phương Yến Nhi.

Tất nhiên chi phí và cách bài trí trong cung điện không thể so bì với bên Thanh Loan, cũng cách rất xa cung điện của mấy người Phương Nguyên, có thể thấy sự khác biệt giữa được sủng và thất sủng.

Dọc đường Thẩm Hạ Lan luôn quan sát, thị vệ và hầu gái ở đây cũng không có mấy người, cả cung điện trống trải, trông rất vắng vẻ.

Phương Yến Nhi dẫn bọn họ đi vào cung điện, rồi phái người dẫn Thẩm Hạ Lan và Mặc Vân Thanh đi tắm rửa, lúc này mới rót cho Phương Nguyên một tách trà nóng cười nói: “Anh hai, mời uống trà.”

“Cảm ơn.”

Tất nhiên Phương Nguyên không cảm thấy cô em gái thứ sáu này là người hiền lành, ai dè ngửi tách trà một lát, quả thật là lá trà bình thường.

Phương Yến Nhi khẽ nói: “Bên chỗ của em không được sủng, tất nhiên lá trà sẽ không được ngon cho lắm, nên anh hai đừng chê.”

“Không đâu, nhưng anh muốn biết hôm nay em gái giúp anh là có mục đích gì?”

Phương Nguyên thấy Thẩm Hạ Lan đã khuất khỏi tầm mắt thì không giấu giếm nữa, là anh cả, anh không thể dẫn cô vào vòng nguy hiểm và bất an, cho dù lúc này nhìn Phương Yến Nhi có vẻ vô hại, nhưng chắc chắn phải có mục đích, một khi mục đích này vượt ngoài khả năng của anh, thì anh cần phải nghĩ cách khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play