“Cháu định một mình mạo hiểm, không muốn Diệp Ân Tuấn tham dự vào, đúng không?”

“Cháu tin chắc rằng giữa cháu và Thanh Loan, Diệp Ân Tuấn sẽ chọn cháu, nhưng cũng chính vì thế, cháu mới không thể để cho anh trở mặt với Thanh Loan. Chỉ cần cháu còn chưa tìm thấy, thì cô ta và anh ấy sẽ không đối đầu nhau, thậm chí là hơi nhớ nhung, nhưng nếu biết được vị trí chính xác của cháu, thì cháu sợ Thanh Loan sẽ ra tay với anh ấy.”

Đây mới là điều khiến Thẩm Hạ Lan lo lắng.

Cô biết rất rõ tình cảm mà Diệp Ân Tuấn dành cho cô, nếu cô luôn bật định vị, để anh biết được vị trí của cô, chắc chắn anh sẽ dò hỏi nguyên nhân với Thanh Loan, đến lúc đó nếu cô ta thừa nhận muốn khiến cô chết, rất có thể Diệp Ân Tuấn sẽ liều mạng mà cắt đứt quan hệ với cô ta.

Đó không phải là cảnh tượng Thẩm Hạ Lan muốn nhìn thấy.

Mặc Vân Thanh hơi ngẩn người, khó hiểu nhìn Thẩm Hạ Lan.

“Nhưng cháu làm vậy cho thời gian để Diệp Ân Tuấn tiếp xúc với Thanh Loan, cháu có biết, cháu đang tạo cơ hội cho tình địch của mình không?”

“Cháu tin anh ấy.”

Cô nói rất hùng hồn, hơn nữa còn tràn đầy tự tin.

Lần đầu tiên Mặc Vân Thanh quan sát tỉ mỉ Thẩm Hạ Lan, nhìn cô gái xinh đẹp, mà bà vốn cho rằng cô là người mềm yếu lúc nào cũng tỏa ra ánh hào quang này, khiến bà không khỏi nhớ tới một người phụ nữ khác.

Tiêu Nguyệt!

Bà nhớ sau khi Hoắc Chấn Ninh mất tích, bà đã gặp Tiêu Nguyệt, lúc đó bà hận bà ta đã hại Hoắc Chấn Ninh, ước gì không thể giết bà ta, nhưng Tiêu Nguyệt lại cứu bà, hơn nữa còn nói cho bà biết, bà ta tin Hoắc Chấn Ninh, dù bao nhiêu năm bà ta cũng đợi, vì trong tim bà ta chỉ có ông ta.

Lúc đó, vẻ mặt Tiêu Nguyệt giống hệt Thẩm Hạ Lan.

Mặc Vân Thanh không biết rốt cuộc là tình cảm thế nào mới khiến hai bên tin tưởng tuyệt đối như thế, khiến một người phụ nữ vẫn tin chắc rằng nửa kia sẽ không phản bội, thỏa hiệp, thậm chí là không bán linh hồn của mình để được sống trong tình huống éo le.

Sự thật chứng minh, Tiêu Nguyệt đã làm đúng.

Giờ Hoắc Chấn Ninh vẫn còn sống, mà Phương Chính cũng không biết được những bí mật mà ông kiên trì không nói ra. Bà có thể tưởng tượng được nỗi đau khổ, mà Hoắc Chấn Ninh đã phải chịu đựng trong mấy năm qua, nhưng ông vẫn bảo vệ thành công thứ mà ông muốn bảo vệ.

Vậy chẳng phải cũng là vì Hoắc Chấn Ninh yêu Tiêu Nguyệt à?

Đáy lòng Mặc Vân Thanh hơi đau nhói.

Bà nhận ra dù là người nhà họ Hoắc hay người nhà họ Tiêu cũng đều có độc.

Thẩm Hạ Lan không nghe thấy câu trả lời của Mặc Vân Thanh, thì không nói gì nữa, mà nhìn ra bên ngoài khẽ nói: “Nếu Thanh Loan thật sự phái người tới đón chúng ta, thì giờ đã gần đến rồi.”

“Cháu vẫn còn ảo tưởng à?”

Mặc Vân Thanh cười khẩy, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân vọng vào từ bên ngoài, nghe tiếng có lẽ là một người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play