Thẩm Hạ Lan vừa dứt lời, đã bị Diệp Ân Tuấn trực tiếp ném lên giường lớn.
“Muốn vợ là được cần gì mặt mũi? Huống hồ chúng ta đã có đăng ký, quốc gia cho phép, ai dám nói gì?”
Diệp Ân Tuấn nói xong bắt đầu lấn người tới.
Ban đầu Thẩm Hạ Lan còn già mồm kháng cự, sau đó chủ động nghênh đón.
Bão tuyết bên ngoài vẫn còn tiếp tục, thậm chí nhân cơ hội bùng lên, trong phòng lại ấm áp vui vẻ, sắc xuân dạt dào.
Khi Thẩm Hạ Lan tỉnh lại lần nữa, bên ngoài đã tối đen.
Hiếm khi Diệp Ân Tuấn vẫn còn ở trên giường, cơ ngực cường tráng làm Thẩm Hạ Lan thấy mà đỏ bừng cả mặt.
“Dậy rồi à? Có đói bụng không? Anh gọi người mang cơm tới.” . Đọc truyện tại ( T RUМtruyeИ.VЛ )
“Không cần.”
Thẩm Hạ Lan mới lên tiếng, phát hiện cổ họng mình đã khàn đi.
Trời ạ, cô nhớ tới tiếng kêu to đầy xấu hổ của mình, không khỏi càng thêm ngượng ngùng.
Diệp Ân Tuấn thích nhìn dáng vẻ ngượng ngùng này của Thẩm Hạ Lan nhất, giống như cây xấu hổ, cực kỳ đáng yêu.
Anh cười nói: “Thế này có gì mà ngượng, chúng ta là hợp pháp.”
“Anh im miệng! Mệt chết rồi, em ngủ tiếp đây.”
Thẩm Hạ Lan quay người, phát hiện xương cốt cả người như muốn rời ra từng mảnh, đau nhức vô cùng.
Cô đột nhiên nhớ tới cô Mặc, không khỏi hỏi: “Cô Mặc đâu rồi?”
“Đã đi nghỉ ở phòng sát vách từ sớm rồi.”
Diệp Ân Tuấn bất giác cảm thấy vợ thật đáng yêu.
Thẩm Hạ Lan có hơi ngượng, trực tiếp kéo chăn phủ lên mình.
“Con sói đói nhà anh, lúc nào cũng không đầy bụng được đúng không?”
“Ừ.”
Diệp Ân Tuấn lại thừa nhận rất nhanh, làm Thẩm Hạ Lan bó tay luôn.
“Em có nên về sau cho anh tự giải quyết không nhỉ?”
“Không được.”
“Nhưng mệt lắm.”
“Anh sẽ kiềm chế chút.”
Cuộc đối thoại của hai người càng ngày càng nguy hiểm, Thẩm Hạ Lan trực tiếp chọn im miệng.
Cô nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ thiếp đi.
Diệp Ân Tuấn nghe được tiếng hít thở đều đều của cô, lúc này mới cười, đắp chăn cho cô xong thì anh đi ra ngoài ban công hút một điếu thuốc.
Điện thoại vang lên hai tiếng “tinh tinh”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT