Mặc dù cô nói ngắn gọn, nhưng lại mạch lạc rõ ràng, Mặc Vân Thanh nhất thời hiểu rõ.

“Lúc Hoắc Chấn Phong hy sinh vẫn chưa kết hôn, không ngờ ông ta lại có con với con gái ông cụ Tiêu, cô chẳng hề hay biết mấy chuyện này, xem ra mấy năm nay cô thật sự đã lệch khỏi quỹ đạo với mọi người rồi.”

Mặc Vân Thanh gượng cười, không ai có thể thấu hiểu nỗi khổ sở và đau đớn trong lòng bà.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan rất khó chịu, mặc dù cô không biết tình yêu thù hận của thế hệ trước, nhưng giờ thấy chú hai đã thất bại hoàn toàn, rồi lại nhìn Mặc Vân Thanh lúc này, Thẩm Hạ Lan thật sự không biết phải nói gì.

Cô vỗ nhẹ tay Mặc Vân Thanh an ủi: “Mọi chuyện đều sẽ ổn thôi.”

“Đúng vậy, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi. Còn Triệu Nguyệt Minh thì sao?”

“Ông ta chết rồi.”

Có lẽ Mặc Vân Thanh cũng không ngờ tới kết quả này, nên nhất thời sửng sốt, sau đó ánh mắt lóe lên cảm xúc nào đó, rồi bình tĩnh lại.

Không ai nói gì nữa.

Xe đã tiến vào nội thành.

Dọc đường đi đều có thiết bị kiểm tra gì đó, tim mấy người Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đều treo lơ lửng.

Nhưng Cường vẫn bình tĩnh lái xe về phía trước.

“Ngừng xe, kiểm tra theo thông lệ.”

Xe của Cường bị người khác ngăn lại.

“Tôi là thuộc hạ của tam vương tử, ra khỏi thành phố làm chút chuyện, mắt chó của các cậu mù hết rồi à, không nhìn thấy rõ giấy thông hành trước xe tôi ư?”

Giọng nói của Cường rất nghiêm nghị.

Đối phương liếc nhìn xe của Cường, rồi nhất thời biến sắc, vội tránh qua một bên nói: “Xin lỗi đại ca, tôi chỉ làm việc theo thông lệ, mong anh thông cảm, mời anh.”

Cường chẳng thèm liếc nhìn đối phương, mà giẫm chân ga rời đi ngay.

Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày hỏi: “Tam vương tử? Chẳng phải cậu là người của Thanh Loan à?”

“Đường chủ bảo chúng tôi không được làm thuộc hạ của cô ấy, bằng không nếu cô ấy xảy ra chuyện sẽ bị diệt sạch, nên mấy anh em chúng tôi được chia ra ở chỗ các vương tử, như vậy có thể quan sát mọi chiều hướng ở trong cung, cũng để cho chúng tôi an toàn hơn, dù tra ra một người, cũng không liên lụy đến người khác.”

Càng nghe Cường nói thế, thì Thẩm Hạ Lan càng khâm phục Thanh Loan này.

“Đường chủ của các cậu thật lợi hại.”

“Tất nhiên rồi.”

Cường chẳng hề che giấu vẻ sùng bái với Thanh Loan.

Diệp Ân Tuấn không nói gì nữa, mà chỉ khẽ cười khi nhìn thấy đôi mắt hưng phấn của Thẩm Hạ Lan.

Lúc xe lái vào trung tâm thành phố, hai bên đường đều có người đứng canh gác, không khí nhất thời trở nên căng thẳng.

Thẩm Hạ Lan tựa vào lòng của Diệp Ân Tuấn, khẽ hỏi: “Sao em cứ cảm thấy nơi này ngột ngạt như vậy?”

“Có lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play