Mắt Diệp Ân Tuấn hơi thâm trầm, khẽ đáp: “Cô Mặc sẽ đi theo tôi. Chỉ cần trực thăng của Hạ Tử Thu nhập cảnh, Phương Chính sẽ nhận ra cậu ta tới đây để đón cô Mặc, do đó dù người của chúng ta đều đã lên trực thăng, ông ta cũng sẽ không ngờ cô Mặc vẫn còn ở đây.”

“Diệp lão đại, anh đang đi nước cờ nguy hiểm.”

Thanh Loan biết, chỉ cần Hạ Tử Thu tới, thì các anh em của cô sẽ an toàn rút lui, dù gì trực thăng của anh ta cũng thuộc loại máy báy chiến đấu, hoàn toàn chiếm được ưu thế so với nước T hiện tại, nhưng Diệp Ân Tuấn lại đặt mình vào chỗ nguy hiểm.

Diệp Ân Tuấn đáp: “Không còn thời gian nữa, cô cứ làm theo lời tôi nói đi.”



“Diệp lão đại, anh dẫn người nhà họ Mặc đi cùng người của tôi đi.”

Cuối cùng Thanh Loan cũng thỏa hiệp.

Cô không thể trơ mắt đứng nhìn Diệp Ân Tuấn gặp nguy hiểm, càng không để Hạ Tử Thu và các anh em đối mặt với lửa đạn của nước T, nên cô đành phải ra mặt.

“Thanh Loan…”

Mắt Diệp Ân Tuấn hơi lóe lên.

Anh biết lập trường của Thanh Loan, giờ nghe cô nói thế thì không khỏi áy náy.

Thẩm Hạ Lan không hiểu nguyên do nên hỏi: “Cô ấy có thân phận gì thế?”

“Ngũ công chúa của nước T, Phương Diên Ly, con gái của Phương Chính.”

Câu trả lời của Diệp Ân Tuấn khiến cả người Thẩm Hạ Lan ngây ngốc.

Cô không ngờ Thanh Loan của Kình Thiên Minh lại là ngũ công chúa của nước T.

“Cô ấy…”

“Chúng ta ra ngoài trước đi.”

Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan, rồi nhìn Mặc Vân Thanh nói: “Cô Mặc, cô hãy theo sát tụi cháu.”

“Được, cô đã gây thêm phiền phức cho hai đứa rồi.”

Mặc Vân Thanh luôn mong ngóng rời khỏi nước T, nhưng cũng không muốn vì một mình mà phải hy sinh nhiều người như vậy, hôm nay càng nghe thấy đối phương là ngũ công chúa của nước T, thì không khỏi sửng sốt, rồi nhìn Diệp Ân Tuấn bằng ánh mắt thăm dò.

Rốt cuộc Kình Thiên Minh là tổ chức gì?

Không ngờ có thể khiến ngũ công chúa của nước T phản nước và ba, thật khiến người khác không dám tin.

Diệp Ân Tuấn không có thời gian giải thích nhiều như vậy với họ, sau khi dẫn hai người ra khỏi nhà, thì nhanh chóng đi tới tọa độ mà Thanh Loan đã gửi cho anh.

Gió tuyết đã bắt đầu thổi, lúc Diệp Ân Tuấn rời đi vẫn không quên lấy một chiếc áo phao trong tủ cho Thẩm Hạ Lan mặc vào, dù là thế nhưng cô vẫn bị lạnh đến mức chóp mũi đỏ bừng.

“Em cố kiên trì thêm tý nữa, đợi chúng ta tìm được người của Thanh Loan sẽ ổn thôi.”

Diệp Ân Tuấn khẽ an ủi.

Thẩm Hạ Lan gật đầu, vội theo sát phía sau, thỉnh thoảng còn quan sát tình hình xung quanh, kịp thời che lấp dấu vết sau khi Diệp Ân Tuấn và Mặc Vân Thanh đi qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play