Hai người lại đợi một lát, Mặc Vân Thanh cũng không đi vào, mà ở bên ngoài cầm tách trà lên, đổ hết nước ra, rồi tiếp tục pha trà, lẩm bẩm: “Trì, cháu uống trà đi, nếm thử Phổ Nhĩ mà cô vừa mới pha đi, nếu cháu có thể nếm ra Phổ Nhĩ sống hay chín, thì cô sẽ có thưởng.”

Thẩm Hạ Lan hơi ngẩn người, Diệp Ân Tuấn cũng sửng sốt.

Dù đang ở trong tình cảnh này, trong lòng Mặc Vân Thanh vẫn nhớ đến Mặc Trì.

Bên ngoài đồn đại rằng bà nuôi dưỡng Mặc Trì như con ruột, xem ra là thật rồi.

Thẩm Hạ Lan hơi đồng tình với người phụ nữ này.

Đúng lúc này, tiếng xích sắt không hề vang lên, nhưng người đàn ông trước đó lại mở cửa đi vào.

Mặc Vân Thanh ném thẳng ấm trà nóng hổi qua đó.

“Cậu muốn chết à?”

Có lẽ đây là lần đầu tiên người đàn ông thấy Mặc Vân Thanh nổi nóng, nên không khỏi né tránh, nhưng vẫn không thể thoát được.

Ấm trà của Mặc Vân Thanh không hề ném trúng anh ta, mà đập vào vách tường bên cạnh, nhất thời nước nóng bắn tung tóe làm bỏng mặt người đàn ông.

“Á!”

Người đàn ông bỗng rên rỉ, nhưng nhận ra luồng sát khí đang ập tới, nên hoảng hốt ngăn lại, rồi bị Mặc Vân Thanh đạp vào bụng, cả người bay ngược ra ngoài.

Hình như Mặc Vân Thanh thật sự muốn giết anh ta, nên cầm chiếc ghế ở bên cạnh lên đập về phía người đàn ông.



Người đàn ông cũng không dám đánh trả, mắt thấy sắp đập trúng mình, anh ta vội mở miệng.

“Bà Mặc, tôi không có cố ý, tôi chỉ quay lại để nói cho bà biết, Quốc chủ nói gần đây không được yên ổn, nên bảo bà đừng đi ra ngoài.”

Chiếc ghế của Mặc Vân Thanh chỉ còn cách đầu người đàn ông tầm 5cm.

Mặt bà lạnh lẽo như nước, giọng nói càng ẩn chứa sự giận dữ.

“Nếu cậu dám thăm dò tôi nữa, thì tôi bảo đảm lần sau đầu cậu sẽ nở hoa.”

Người đàn ông cảm nhận được, Mặc Vân Thanh không nói đùa, tim anh đập loạn xa, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.

Anh luôn biết Mặc Vân Thanh đáng sợ, người phụ nữ này bị nhốt ở đây nhiều năm như vậy, thần kinh đã sớm không còn bình thường nữa, trước anh cũng đã có mấy người đưa cơm phải bỏ mạng rồi, Quốc chủ chỉ cho người nhà bọn họ khoản tiền an ủi rất lớn, còn mấy chuyện khác thì mặc kệ.

Tất nhiên người đàn ông không muốn nối gót theo họ, nên sau khi anh tiếp nhận nhiệm vụ này, thật ra anh cũng xem như cung kính với Mặc Vân Thanh.

Anh nhận ra chỉ cần mình đối xử lịch sự với Mặc Vân Thanh, thì bà sẽ không làm khó mình, vì hôm nay anh đã cảm nhận được điều bất thường, nên mới quay lại bắt tại trận, ai ngờ cũng vì lý do này mà chọc giận Mặc Vân Thanh.

Đừng coi thường Mặc Vân Thanh là phụ nữ, một khi bà phát điên lên thì sức lực còn mạnh hơn cả đàn ông, vừa nghĩ tới chiếc ghế ban nãy đập trúng đầu anh, nói không chừng anh sẽ vỡ đầu, trán anh liền toát mồ hôi lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play