Thẩm Hạ Lan nhớ Diệp Minh Triết, nhưng càng lo lắng cho sự an toàn của đám nhỏ. Con đường hiện tại chính là đưa chúng về Kình Thiên Minh, có Hạ Tử Thu, an toàn của đám trẻ sẽ được bảo vệ tốt nhất.

Diệp Ân Tuấn cũng có suy nghĩ này, nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói vậy, bèn gật đầu.

“Được, ngày mai anh liền phái người đưa chúng về.”

“Hôm nay liền đưa đi đi.”

Thẩm Hạ Lan rất luyến tiếc đám trẻ, nhưng cô càng biết rằng, để chúng ở bên cạnh là nguy hiểm bao lớn.

Diệp Nghê Nghê mất liên lạc mấy ngày nay, Thẩm Hạ Lan đêm không thể ngủ, cứ nghĩ trẻ con dù là thiên tài, nhưng dù sao cũng mới năm tuổi, đứa bé nhỏ như vậy, để chúng trải nghiệm quá nhiều mặt u ám sớm thế, thật sự tốt sao?

Nhà họ Diệp họ không thiếu tiền, không thiếu quyền, tại sao để trẻ con từ nhỏ đã sống u ám như vậy chứ?

Rõ ràng chúng có những năm tháng trẻ thơ rất tốt đẹp, dù là thiên tài thì sao? Ai quy định thiên tài thì không thể có thời thơ ấu của người bình thường chứ?

Đợi chúng lớn lên sẽ thế nào, Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng tuổi nào làm việc nấy mới là điều cô suy nghĩ trước nhất.

Nghĩ tới đây, Thẩm Hạ Lan kéo góc áo Diệp Ân Tuấn, khẽ nói: “Ân Tuấn, em muốn thương lượng với anh một chuyện.”

“Em nói đi.”

Thẩm Hạ Lan rất ít khi nũng nịu nói chuyện với mình như vậy, Diệp Ân Tuấn biết, dù bây giờ cô muốn trăng sao trên trời, có lẽ anh cũng sẽ nghĩ cách lấy được cho cô.

Nhưng Thẩm Hạ Lan lại không biết sức hấp dẫn lúc này của mình, trong đầu đều là chuyện của đám trẻ.

Cô nói: “Sau khi chuyện này kết thúc, em muốn đưa Minh Triết rời khỏi quân khu, còn có Nghê Nghê, cũng đừng lại học bắn tỉa gì nữa, em chỉ muốn chúng giống với những đứa bé cùng tuổi bình thường, đi nhà trẻ, học tiểu học, lên cấp hai, thi đại học, sau đó tìm kiếm một con đường thuộc về chính mình.

Em biết chúng đều có tài năng, có lẽ có thể xưng là thiên tài, nhưng chúng là con em. Chúng bây giờ còn nhỏ, căn bản không biết bản thân thật sự muốn đi con đường thế nào. Định sẵn chúng quá sớm, đối với đám trẻ không công bằng, cũng quá tàn nhẫn. Anh xem chúng đã trải qua những gì? Một đứa bé năm tuổi, nhìn thấu nóng lạnh trên đời, sắc thái cuộc đời, thật sự tốt sao? Vậy cuộc đời sau này của chúng làm sao đây? Còn có mong đợi sao?”

Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ lớn trước tuổi của Diệp Tranh, rõ ràng ban đầu khi vừa gặp đứa bé này, cậu ngây thơ xán lạn như vậy, bây giờ lại biến thành thế này, mặc dù nói biến cố gia đình có một chút nguyên nhân, nhưng thật sự không phải vì cậu tận mắt nhìn thấy quá nhiều mặt u ám của nhân tính sao?

Sau khi ba mẹ rời đi, Trương Linh nhận cậu làm đồ đệ, đương nhiên là rất tốt với cậu, nếu không bạo lộ sự việc Trương Linh phản bội lần này, có lẽ giữa Diệp Tranh và Trương Linh vẫn là sư đồ tình thâm, nhưng hiện tại thì sao?

Sau khi chuyện của Trương Linh xảy ra, Diệp Tranh không nhắc tới một chữ, nhưng ai lại biết đứa bé này ban đêm một mình có thể ngủ được hay không chứ?

Sư phụ tin tưởng như vậy, lại định ám toán mẹ cậu, kêu cậu thừa nhận thế nào, đối mặt thế nào đây?

Lại nói Diệp Nghê Nghê, mặc dù bắn tỉa rất tốt, cũng không xuất hiện mạng người gì, nhưng trong hoàn cảnh thế này, Diệp Nghê Nghê sau này sẽ đi con đường thế nào, Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng cô có thể chắc chắn, Diệp Nghê Nghê sẽ không thể hòa nhập vào cuộc sống của người bình thường nữa.

Thân thể cô bé vốn đã không tốt, mặc dù đã làm cấy ghép, nhưng vẫn phải uống thuốc bài xích phản ứng.

Thẩm Hạ Lan không có suy nghĩ nào khác, chỉ muốn để Diệp Nghê Nghê bình an lớn lên, khỏe mạnh cả đời là được.

Mà Diệp Minh Triết thì sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play