“Nếu như lúc nãy không phải em kéo anh, anh dự định đi tìm chết hả.”

Nhớ tới lúc nãy, Diệp Ân Tuấn lại muốn ở lại, Thẩm Hạ Lan liền tức giận.

Diệp Ân Tuấn thấy vợ nổi giận, vội vàng nói: “Không phải là do anh nghĩ mình không sao đó à?”

“Anh cho rằng hả? Anh cho rằng có tác dụng không? Diệp Ân Tuấn, em nói cho anh biết, nếu như sau này anh còn dám không để ý bản thân mình như vậy, em sẽ, em sẽ không thèm để ý tới anh nữa?”

Nói tóm lại, vẫn là do Thẩm Hạ Lan không thể nói mấy lời tàn nhẫn.

Lúc đầu Hàn Hi Thần muốn nói gì đó, bây giờ lại bị đốt cẩu lương đầy miệng, không khỏi buồn bực.

“Anh nói hai vợ chồng chứ, chú ý một chút đi.”

Diệp Ân Tuấn lại trực tiếp không thèm để mắt đến sự bất mãn của anh ta, thấp giọng hỏi: “Những con cá điện đó là có chuyện gì vậy?”

Ánh mắt của Hàn Hi Thần trở nên âm trầm.

“Cái đó là của Phương Nghị nuôi dùng để đối phó với thủ hạ không nghe lời, một khi ai đó phạm sai lầm thì sẽ bị ném vào trong, sau khi điện giật chết thì vớt lên ném ra sau núi cho chó ăn, ở bên kia còn có mấy con chó sói lớn nữa kìa.”

Thẩm Hạ Lan hoàn toàn kinh ngạc.

Cô đã tưởng tượng ra rất nhiều mặt tối của con người, nhưng mà lại phát hiện mình không thể tưởng tượng được sự ác độc của Phương Nghị.

Lòng bàn tay của cô tuôn cả mồ hôi.

May mắn là Phương Nghị đã bị trận pháp của Dao Lạc khống chế, nếu không thì thật sự là tai họa của nhân gian.

Lông mày của Diệp Ân Tuấn cũng nhíu lại, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

“Lúc nào sẽ đi tìm Phương Nghị?”

“Một lát nữa đi, để Dao Lạc chuẩn bị, với lại bây giờ sức khỏe của cậu cũng cần phải khôi phục, bao lâu chúng tôi cũng có thể chờ được, cũng không thiếu chút thời gian lúc này mà phải không?”

Ban đầu Hàn Hi Thần đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ Diệp Ân Tuấn lại bị trúng thuốc mê, cần mười mấy đến hai mươi phút mới khôi phục lại, đương nhiên anh ta sẽ nói như thế.

Diệp Ân Tuấn cũng không nói gì nữa.

Thẩm Hạ Lan nhớ đến bóng đen đó, cô không khỏi lo lắng: “Bóng đen ở bên đó là người của Phương Nghị hả?”

“Có lẽ là vậy, anh vẫn còn chưa bắt được.”

Đây cũng là chỗ mà Hàn Hi Thần đang phiền muộn.

Thủ đoạn đẫm máu của anh ta chỉ có thể khống chế một vài thế lực ở bên ngoài, về phần những người nằm ở phía trung tâm, trước mắt anh ta chưa tiếp xúc nhiều.

Thẩm Hạ Lan lại lo lắng: “Nếu như không bắt được, sao mọi người lại dám ở đây vậy? Nếu như mấy người đó lại đến uy hiếp Dao Lạc thì phải làm sao bây giờ? Bây giờ cô ấy yếu ớt như thế, căn bản không có sức chống chọi.”

Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan lo lắng cho Dao Lạc như thế, khóe môi của Hàn Hi Thần hơi cong lên.

“Yên tâm đi, anh không sợ bọn họ đến đây, chỉ sợ là bọn họ không đến.”

Nghe thấy Hàn Hi Thần nói như vậy, lại nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của anh ta, Thẩm Hạ Lan liền biết Hàn Hi Thần đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi.

Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan không còn lời nào để nói nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play