“Nhiệm vụ này, tôi không làm được.”

Tiêu Nguyệt trực tiếp từ chối, nhưng mà một khắc sau người đàn ông lại cười lạnh: “Cô gái ở bên cạnh Phương Nguyên chắc là người của bà đúng không? Nhưng mà mấy ngày trước cô gái đó đã bị tôi khống chế rồi, bây giờ nước T đang phong quốc, vào không được ra cũng không xong. Bà nói xem, nếu như Phương Nguyên có chuyện gì đó, ai có thể truyền tin tức cho bà đây.”

Tiêu Nguyệt lập tức sụp đổ.

“Tôi thực sự không thể làm được, bây giờ thân phận của Hàn Khiếu đã bị bọn người Hạ Lan phát hiện rồi, hơn nữa bọn họ cũng nhất định phải có được Hàn Khiếu, tôi căn bản không quen biết với Dao Lạc, làm sao có thể để cô ta mở trận pháp thả Hàn Khiếu ra được chứ?”

“Điều đó tôi không quan tâm, Thẩm Hạ Lan là cháu gái của bà, bà luôn có cách ra tay với cô ta. Tiêu Nguyệt, tôi nói cho bà biết, nếu như Hàn Khiếu có chuyện gì, đừng có nói là bà, con của bà, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, tất cả những người ở bên cạnh bọn họ, tôi sẽ không bỏ qua cho một người nào. Đến lúc đó, nói không chừng là thảm kịch của Trương Gia Trại lại tái hiện ở nhà họ Diệp, nhà họ Tiêu, nhà họ Hoắc, tôi nghe nói là nhà họ Hoắc vẫn còn hai người đàn ông còn sống, bà muốn nhìn bọn họ chết hả?”

Lời nói của người đàn ông lập tức làm Tiêu Nguyệt không biết làm sao.

Cho dù bà ta biết nhiệm vụ lần này không có khả năng hoàn thành, nhưng mà bây giờ không thể phản kháng.

Hoắc Chấn Ninh chắc chắn sẽ không hi vọng hai người em trai của mình xảy ra chuyện.

Hơn nữa, bà ta cũng không hi vọng ông cụ Tiêu không sống đến già, cho nên bà ta im lặng.

Đối với sự im lặng của bà ta, người đàn ông rất vui vẻ, giọng điệu cũng hòa hoãn một chút: “Tìm được Hàn Khiếu, chuyện sau này tôi sẽ xử lý giúp cho bà, bà yên tâm đi, chỉ cần bà đưa Hàn Khiếu trở về nước T thì bà vẫn là thất phu nhân như cũ.”

Đối với vị trí thất phu nhân, Tiêu Nguyệt không hề muốn có nó, nhưng mà bây giờ bà ta căn bản không có năng lực để phản kháng.

Trôi qua nhiều năm như thế, bà ta vẫn luôn phản kháng, bà ta cho là mình đã thành công rồi. Nhưng mà cho tới ngày hôm nay bà ta mới biết được, những gì mà mình làm ở trước mặt người đàn ông này lại nhỏ bé đến thế.

Ông ta đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện của mình từ lâu, nhìn bà ta vùng vẫy giống như là một con tép.

Mấy năm nay, bà ta phải vất vả như thế nào mới có được mọi thứ của hiện tại, nhưng mà cho đến bây giờ bà ta mới hiểu được những gì mà mình có cũng là do người đàn ông này đồng ý.

Tiêu Nguyệt không thể hình dung cảm giác hiện tại của mình, chỉ đột nhiên cảm thấy tất cả không còn ý nghĩa nữa, nhưng mà lại không thể chết.

Không phải là ai cũng có thể cảm nhận cảm giác này, càng không có người nào hiểu được.

Bà ta thu hồi tâm trạng, nhìn người đàn ông rồi hỏi: “Rốt cuộc thì Hàn Khiếu là ai, ông lại coi trọng ông ta như vậy là bởi vì ông ta biết thăm dò địa chất à? Hay thật sự chỉ là bởi vì một khoáng mạch mà thôi?”

“Đến lượt bà hỏi chưa? Cái gì không nên biết thì ngậm miệng lại đi, nhiều năm như thế rồi, vẫn còn chưa học được đạo lý này à?”

Người đàn ông đột nhiên lại lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiêu Nguyệt, sau đó quay lại dẫn người đi khỏi.

Trong rừng cây chỉ còn lại một mình Tiêu Nguyệt, nhưng mà bà ta lại đứng đó giống y như một pho tượng.

Cơn gió lạnh thổi qua làm thân thể cô đơn của bà ta có hơi run rẩy.

Thậm chí là Thẩm Hạ Lan sợ bà ta sẽ lập tức gục ngã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play