Ba Thẩm cảm thấy Thẩm Hạ Lan có gì không đúng, vội vàng hỏi.
Thẩm Hạ Lan nhìn ba mình, thấp giọng nói: “Ba, có một số việc nhất thời không thể nói rõ ràng với hai người được, bây giờ con thật sự không thể đi. Hai người rời đi trước đi, mang theo mẹ chồng con và Diệp Tranh đi cùng. Lúc này sức khỏe Nghê Nghê không thể ngồi máy bay được, con đã sắp xếp thuyền, mọi người ngồi thuyền đi. Cơ thể Nghê Nghê không tốt lắm, còn cần lại làm phẫu thuật ghép thận, những năm gần đây con bé đều không ra khỏi cửa bệnh viện. Căn bản không biết thế giới bên ngoài là như thế nào, con ở lại đây, bọn nhỏ xin nhờ hai người. Hai người nhất định phải mang theo bọn họ bình an trở lại Hải Thành. Về phần Minh Triết, sau này có cơ hội, con sẽ dẫn thằng bé trở về thăm hai người.”
Nghe được Thẩm Hạ Lan nói như vậy, bộ dạng cứ như dặn dò hậu sự, trong lòng ba Thẩm càng bất an.
“Không được, con cũng phải đi và chúng ta cùng đi, con à, mẹ và ba con đã mất con một lần, không thể mất con lần thứ hai nữa. Con nghe lời mẹ và đi cùng chúng ta đi. Ân Tuấn sẽ luôn có cách thôi, bất kể gặp phải chuyện gì, cậu ấy đều sẽ giải quyết được thôi. Con cùng chúng ta trở về trước đi!”
Mẹ Thẩm nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan.
Bà nhớ tới bản báo cáo giám định DNA của Hải Thành.
Làm sao cô có thể không phải là con gái của bà chứ?
Mang thai mười tháng, nuôi cô từ nhỏ đến lớn, sao có thể dựa vào một tờ giấy mà nói cô không phải là con gái của bà chứ?
Trước khi đến Mỹ, hai người già vẫn còn tâm tư như vậy, muốn chính miệng nói với Thẩm Hạ Lan về vấn đề giám định DNA này, nhưng sau khi đến đây, chuyện xảy ra khiến bọn họ một lần nữa ý thức được, bọn họ không có cách nào để mất đi đứa bé Thẩm Hạ Lan này.
Cho nên chuyện này, bọn họ đè xuống đáy lòng, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thật ra thì nhìn kỹ một chút, Thẩm Hạ Lan thật sự không giống hai vợ chồng bọn họ, khi còn bé rất nhiều người đều khen Thẩm Hạ Lan xinh đẹp, bây giờ Thẩm Hạ Lan đã phẫu thuật thẩm mỹ, càng không có gì giống hai người bọn họ hơn.
Nhưng thế thì đã sao?
Nhiều năm như vậy, bọn họ chính là cha con!
Ba Thẩm thấy mẹ Thẩm thương cảm như vậy, cũng thấp giọng nói: “Mẹ con nói đúng, Ân Tuấn không có chuyện gì mà không giải quyết được, con đi cùng chúng ta đi.”
“Ba mẹ, con thật sự không đi được. Có người đang giám sát con, con chỉ cần rời khỏi đây, tất cả mọi người cũng đừng nghĩ đến việc rời đi. Nếu hai người thật sự thương con, hãy đưa con của con và mẹ chồng con rời khỏi đây đi. Dọc theo đường đi con đã sắp xếp người bảo vệ mọi người, có thể đưa mọi người đến nhà họ Hoắc ở Hải Thành. Con nghĩ cậu Hoắc, Hoắc Chấn Đình sẽ bảo vệ mọi người. Chỉ cần con không trở về, bất kể là ai, cũng đừng để cho bọn họ tiếp cận mọi người và Nghê Nghê.
Thẩm Hạ Lan nói vô cùng nghiêm trọng.
Mẹ Thẩm còn muốn nói gì đó, lại bị ba Thẩm ngăn cản.
Ông ấy đã nhìn ra, tính cách của Thẩm Hạ Lan giống như năm năm trước, một khi bản thân đã quyết định chuyện gì đó thì sẽ không thay đổi, dù cho chuyện này người khác không hiểu cỡ nào, cô cũng phải đi theo con đường đen tối đó, giống như năm năm trước cô muốn gả cho Diệp Ân Tuấn vậy.
“Được, ba mẹ nghe lời con. Nhưng con phải hứa với chúng ta, cùng Ân Tuấn bình an trở về! Ba mẹ lớn tuổi, không có cách nào nuôi thêm một đứa con cho con, con biết chưa?”
Lời nói của ba Thẩm khiến lòng của Thẩm Hạ Lan vô cùng ấm áp.
Cô gật đầu, sợ mẹ Thẩm khóc thương tâm, vội vàng đứng dậy đi đến chỗ bà Diệp.
Trước khi Thẩm Hạ Lan rời đi, bà Diệp đã chuẩn bị đầy đủ, hôm nay nhìn thấy cô bình an trở về, bà mới yên tâm.
“Không bị thương chứ?”
“Dạ không có.”
Thẩm Hạ Lan nhìn người phụ nữ trước mắt này, ít nhiều có chút không nỡ.
“Mẹ, dọc đường đi còn hy vọng mẹ chiếu cố nhiều hơn.”
“Nha đầu ngốc, Con nói cái gì vậy. Người khác mẹ đều không lo lắng, mẹ chỉ lo lắng mỗi Nghê Nghê.”
Bà Diệp thở dài.
Tình trạng sức khỏe của Thẩm Nghê Nghê thực sự không thích hợp rời khỏi đây, thậm chí không thích hợp lặn lội đường xa, thế nhưng Thẩm Hạ Lan cũng không còn cách nào khác.
Đường Trình Siêu đã từng động tay với Thẩm Nghê Nghê một lần rồi, vì vậy lần này cũng sẽ không có bất kỳ sự nương tay nào nữa. Lần trước mặc dù cô không tận mắt chứng kiến, nhưng nghe người khác thuật lại, cô vẫn hiểu được tình huống lúc đó nguy hiểm như thế nào.
Nhan Như Ngọc nói không sai, nơi này là địa bàn của Đường Trình Siêu, mặc kệ Diệp Ân Tuấn có bản lĩnh bao nhiêu, ở đây vẫn luôn phải chịu thiệt thòi, hơn nữa bởi vì Nghê Nghê và người nhà của anh, anh cũng sẽ bó tay bó chân, hoàn toàn không thể làm được gì.
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Mẹ, con cũng không còn cách nào khác.”
“Mẹ hiểu. Con đi nói chuyện với Nghê Nghê đi, lần chia tay này không biết phải mất bao lâu mới có thể gặp lại. Con và Ân Tuấn nhất định phải thật tốt, biết không?”
“Con biết rồi ạ.”
Thẩm Hạ Lan thấy bà Diệp đã chuẩn bị xong, lúc này mới đi đến phòng của Thẩm Nghê Nghê.
Thẩm Nghê Nghê và Diệp Tranh còn đang chơi trò chơi, thấy Thẩm Hạ Lan trở về, rất nhanh nhìn thoáng qua phía sau cô, có chút thất vọng hỏi: “Mẹ, ba không trở về sao?”
“Ba có việc bận, tạm thời không về được. Nghê Nghê, mẹ muốn nói với con một chuyện.”
Thẩm Hạ Lan rất ít khi nghiêm túc nói chuyện với Thẩm Nghê Nghê như vậy, trong lúc nhất thời khiến cho Thẩm Nghê Nghê hơi sững sờ.
“Chuyện gì vậy mẹ?”
Cô bé theo bản năng nghiêm túc lên.
Diệp Tranh cũng chưa từng thấy Thẩm Hạ Lan nghiêm túc như vậy, nhanh chóng kéo Thẩm Nghê Nghê ở bên cạnh, cùng nhau nhìn về phía Thẩm Hạ Lan.
Nhìn ánh mắt đơn thuần của con, trong lòng Thẩm Hạ Lan có chút khó chịu.
Cô bé mới bốn tuổi, nhưng đã trải qua quá nhiều chuyện, hôm nay vừa mới nhận lại ba, rồi lại phải chia lìa với họ lần nữa.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất có lỗi với con.
Cô sửa sang lại cổ áo của Thẩm Nghê Nghê một chút, cười nói: “Bà nội muốn dẫn Nghê Nghê về nước, trở lại nơi ba từng lớn lên có được không?”
“Có thật không ạ?”
Thẩm Nghê Nghê trong nháy mắt liền vui vẻ.
“Ba cũng sẽ đi cùng chúng ta phải không mẹ?”
“Không đâu, ba và mẹ ở đây còn có chút việc phải làm, con và anh Diệp Tranh, bà nội, còn có ông bà ngoại về trước, ba và mẹ sẽ về sau.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến cho sự vui vẻ Thẩm Nghê Nghê giảm đi.
“Tại sao hai người không thể đi cùng chúng con? Chúng con có thể chờ mẹ và ba mà.”
“Nghê Nghê, nghe mẹ nói, sức khỏe bà nội không tốt, cần phải về nước trị liệu, dù sao nơi này cũng không phải nhà bà nội. Con là một đứa trẻ ngoan, bà nội rất thích con, con về với bà trước được không? Con cũng không hy vọng bà nội có chuyện gì đúng không nào?”
Thẩm Hạ Lan chỉ có thể chuyển qua bà Diệp.
Nói đến bà nội Diệp, Thẩm Nghê Nghê hơi trầm mặc.
Cô bé rất thích bà nội, mặc dù thời gian ở chung với bà nội không lâu, nhưng bà nội thật sự đối xử với cô bé rất tốt. Hôm nay bị Thẩm Hạ Lan hỏi ngược lại như vậy, cô bé không nói ra lời phản đối, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái.
“Mẹ, con nhớ mẹ và ba thì làm sao bây giờ?”
“Mẹ sẽ dành thời gian quay video với con, huống hồ còn có anh Diệp Tranh của con ở đây, con sợ cái gì?”
Thẩm Hạ Lan cũng luyến tiếc Thẩm Nghê Nghê, nhưng cô không thể không đi.
Sở dĩ Diệp Ân Tuấn bị Đường Trình Siêu chèn ép khắp nơi, chính là vì anh có quá nhiều chuyện cần lo, bây giờ cô phải để cho Diệp Ân Tuấn toàn lực ứng phó, bọn họ mới có hy vọng chiến thắng.
Thẩm Nghê Nghê gật đầu, nhưng cảm thấy không vui lắm.
“Khi nào thì chúng con đi?”
“Ngay bây giờ.”
Quả thực câu trả lời của Thẩm Hạ Lan khiến Thẩm Nghê Nghê sắp khóc tới nơi.
“Con muốn gặp lại ba một chút có được không?”
“Nghê Nghê ngoan, bây giờ ba thực sự rất bận rộn, huống hồ sau này Nghê Nghê cũng sẽ có rất nhiều thời gian nhìn thấy ba mà, ba sẽ cùng Nghê Nghê lớn lên, cho nên Nghê Nghê rời đi trước được không? Sức khỏe của bà nội thật sự không chịu đựng được bao lâu nữa.”
Cô không muốn nói như vậy, nhưng lại không thể không nói như vậy.
Thẩm Nghê Nghê cắn môi dưới, dáng vẻ như sắp khóc, điều này khiến Thẩm Hạ Lan rất khó chịu, thậm chí hận không thể ôm cô bé vào trong ngực, cứ như vậy giữ cô bé ở bên cạnh.
Nhưng cô vẫn nhẫn nhịn được.
Cô không thể!
Nghê Nghê ở lại chỉ có thể đối mặt với quá nhiều nguy hiểm.
Thấy Thẩm Hạ Lan không có bất kỳ bộ dạng thỏa hiệp nào, cuối cùng Thẩm Nghê Nghê cũng buông bỏ.
“Mẹ, mẹ phải cùng ba mau chóng
“Ngoan!”
Thẩm Hạ Lan hôn lên trán Thẩm Nghê Nghê một cái, sau đó quay đầu nói với Diệp Tranh: “Diệp Tranh, con là con trai trưởng trong nhà, sau này em gái giao cho con nhé.”
Đột nhiên Diệp Tranh cảm thấy trong lòng không hề thoải mái chút nào.
Lúc trước Thẩm Minh Triết nói với cậu như vậy, Thẩm Minh Triết giờ cũng không thấy đâu. Hôm nay Thẩm Hạ Lan cũng nói như vậy, Diệp Tranh vội vàng cầm tay cô.
“Mẹ, mẹ sẽ không bỏ lại chúng con đúng không?”
Đối với sự mẫn cảm của Diệp Tranh, Thẩm Hạ Lan hơi bất lực, cô gật đầu cười, nước mắt cũng đã đảo quanh trong khóe mắt.
Diệp Tranh làm bộ như không nhìn thấy, nghẹn ngào nói: “Con nhất định sẽ bảo vệ em gái thật tốt, chờ mẹ và ba trở về.”
“Ngoan!”
Thẩm Hạ Lan ôm chặt cậu bé vào lòng, ôm thật chặt.
Lần chia tay này không biết khi nào mới có thể gặp lại.
Cô biết, chỉ cần có bà Diệp ở đây, Thẩm Nghê Nghê sẽ không có vấn đề gì. Huống hồ còn có cha mẹ nhà họ Thẩm, còn có cậu Hoắc và Tống Dât Hiên.
Thẩm Hạ Lan thu dọn đồ đạc cho bọn họ xong, dẫn bọn họ đi gặp cha mẹ họ Thẩm.
Cha mẹ Thẩm nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Nghê Nghê, tất nhiên rất giống với dáng vẻ của Thẩm Hạ Lan khi còn bé, bọn họ thích vô cùng, hận không thể đem tất cả mọi thứ của bản thân cho Thẩm Nghê Nghê.
Đối với hai ông bà ngoại, Thẩm Nghê Nghê ngược lại rất bình tĩnh tiếp nhận.
Bà Diệp đã chuẩn bị xong, sau khi gặp cha mẹ họ Thẩm, nói chuyện với nhau một lúc, lúc này mới để Thẩm Hạ Lan lái xe đưa bọn họ đến bến tàu.
Dương Tân đã chờ ở bến tàu.
Khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan và bà Diệp đến, Dương Tân rất tôn trọng cúi chào bà Diệp.
Bà Diệp khoát tay nói: “Chăm sóc tốt con dâu và con trai của tôi là được, tôi cũng không hy vọng người nhà họ Diệp gặp chuyện không may.”
“Vâng, thưa bác.”
Dương Tân sắp xếp bọn họ lên thuyền.
Thuyền này là tàu chở hàng, rất bình thường, không dễ dàng khiến cho người khác chú ý, thế nhưng người bên trong tất cả đều là người của Ám Dạ. Thân thủ của mỗi người đều không tệ.
Thấy Dương Tấn đã sắp xếp xong tất cả, Thẩm Hạ Lan lúc này nước mắt, không nỡ vẫy tay với bọn họ.
Khoảnh khắc thuyền bắt đầu hoạt động, Thẩm Hạ Lan cảm thấy ngực đau dữ dội.
Thẩm Nghê Nghê từ nhỏ chưa từng ngồi thuyền, cũng không biết có bị say sóng hay không, hiện tại cô có rất nhiều chuyện lo lắng, nhưng đều bất chấp.
Thuyền đi xa, Thẩm Nghê Nghê vẫn còn ở đầu thuyền vẫy tay với cô, đứa bé kia rốt cuộc vẫn khóc.
“Mẹ! Mẹ ơi…”
Thẩm Nghê Nghê gào khóc, giống như muốn nhảy xuống thuyền chạy về bên cạnh Thẩm Hạ Lan, lại bị Diệp Tranh và bà Diệp bên cạnh ngăn cản, nhưng tiếng kêu tê tâm liệt phế kia lại vang vọng thật sâu trên mặt biển, đau đớn tâm can, kéo dài không dứt…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT