Lòng lang dạ sói, bạc tình bạc nghĩa!

Đây là nói về cô ư?

Thẩm Hạ Lan cảm thấy rằng không thể chịu được nữa.

“Đường Trình Siêu, anh không được nói như vậy với em, anh biết không, anh đối xử tốt với em như thế nào em đều ghi nhớ kĩ.”

“Vậy thì nói với Diệp Ân Tuấn, tha Nhà họ Đường bọn anh đi, em đến bên anh được không? Anh không cần đứa nhỏ, anh cũng có thể đối xử tốt với em, mãi giống như năm năm qua, anh có thể đối xử tốt với em gấp bội lần Diệp Ân Tuấn, em quay về được không?”

Giọng Đường Trình Siêu đột nhiên trầm xuống, thậm chí hơi cầu khẩn.

Đường Trình Siêu như vậy đã bỏ toàn bộ kiêu ngạo, thậm chí cả bộ dáng tao nhã ban đầu, nhưng trong lòng Thẩm Hạ Lan khó chịu kinh khủng.

“Tình cảm không thể miễn cưỡng, Trình Siêu, em chỉ coi anh là một người anh, một người bạn.”

“Nói đi nói lại, em vẫn là luyến tiếc anh ta? Em còn yêu anh ta? Không cần biết anh ta đối xử với em như thế nào, dù trận hỏa hoạn năm năm trước có làm tổn thương em như thế nào, em một mực nhất định phải theo anh ta sao?”

Giọng nói của Đường Trình Siêu đột nhiên cất cao, khiến người ta cảm thấy kinh hãi.

Anh như bị ma quỷ xâm chiếm lý trí, không nói lý.Thẩm Hạ Lan hít một hơi thật sâu và nói: “”Đường Trình Siêu, tình cảm của em với Diệp Ân Tuấn không thay đổi từ đầu đến cuối. Ngay cả khi em phải chịu tổn thương do trận hỏa hoạn năm năm trước, bây giờ đã biết mọi thứ đều là hiểu lầm, tất cả đều không liên quan gì anh ấy.”

“Ha ha, không liên quan, đúng vậy, không có liên quan gì đến hắn, nếu không em sẽ không bị lửa thiêu, đúng không? Nhưng sao em lại không nghĩ tới, nếu không phải vì anh ta đào hoa, làm sao ảnh hưởng đến em. Em trách anh sao lại làm như vậy, nhưng từ ban đầu là do ai? Không phải là do anh ta sao? Nếu anh ta có thể bảo vệ mẹ con em, liệu có đến lượt anh phải hành động? Bây giờ em phải khó xử như vậy sao? Bây giờ trong lòng em có anh ta, cái gì cũng nói giúp anh ta, mọi chuyện đều cho rằng anh ta là đúng phải không? Sao em không tự hỏi liệu sự biến mất của Nhan đại sư có liên quan đến anh ta hay không?”

“Ý anh là gì?”

Thẩm Hạ Lan bật dậy.

“Anh nói Nhan đại sư đã xảy ra chuyện ư?”

“Ha ha, đừng nói là em không biết.”

Những lời mỉa mai của Đường Trình Siêu khiến Thẩm Hạ Lan khó chịu.

“Nhan đại sư đã xảy ra chuyện gì?”

“Tại sao em không hỏi người chồng tốt Diệp Ân Tuấn của em đã làm gì với Nhan đại sư.”

Lời nói của Đường Trình Siêu lại càng khiến Thẩm Hạ Lan lo lắng hơn.

“Không! Ân Tuấn hoàn toàn không biết Nhan đại sư. Hơn nữa anh ấy và Nhan đại sư không có ân oán gì, tại sao anh ấy lại đi tìm Nhan đại sư?”

“Muốn biết không? Em hãy đến địa chỉ này, đến một mình, anh sẽ kể cho em nghe mọi chuyện. Thẩm Hạ Lan, anh đối với em như nào em biết rõ nhất, đúng không?”

Nói xong Đường Trình Siêu cúp máy.

Tay của Thẩm Hạ Lan đang run rẩy.

Những gì Đường Trình Siêu nói là sự thật ư?

Không!

Sẽ không đâu!

Diệp Ân Tuấn hoàn toàn không biết Nhan đại sư, anh ấy sẽ không đi tìm Nhan đại sư!

Thẩm Hạ Lan cố gắng nói với bản thân rằng hãy tin vào Diệp Ân Tuấn, hơn nữa, chẳng phải cô chưa bao giờ hỏi Diệp Ân Tuấn về vấn đề này hay sao?

Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan hít một hơi thật sâu, khi cô định quay lại tìm Diệp Ân Tuấn thì định vị của Đường Trình Siêu đã được gửi tới.

Thẩm Hạ Lan do dự, nhưng cuối cùng quyết định không trả lời, đi thẳng về phòng.

Thẩm Nghê Nghê đã ngủ say nhờ sự dỗ dành của Diệp Ân Tuấn, nhưng khóe mắt cô bé vẫn còn đọng nước mắt, rõ ràng cô bé đã khóc trước khi ngủ.

Nghĩ đến lời tuyên bố mạnh mẽ của Dư Khinh Hồng, đầu Thẩm Hạ Lan hơi choáng.Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan trở lại, Diệp Tranh thì thào: “Ba ơi, em gái ngủ rồi để con trông chừng. Ba đi xem mẹ đi. Mẹ có vẻ rất mệt.”

Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan quả thật rất mệt mỏi, vội vàng đứng lên.

“Em làm sao vậy? Người phụ nữ điên đó làm khó em sao?”

Trong mắt anh ánh lên sự lo lắng và phiền muộn.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút.”

“Được!”

Diệp Ân Tuấn lấy áo khoác lên người Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan cảm nhận được hơi thở của Diệp Ân Tuấn, nhưng cũng chưa nói gì, rời khỏi phòng với ánh mắt phức tạp.

Diệp Ân Tuấn nghĩ rằng Thẩm Hạ Lan vẫn đang để ý đến lời nói của Dư Khinh Hồng, nhanh chóng giải thích: “Anh không biết Dư Khinh Hồng, cô ta tự nhiên vào, lúc đó, anh và Nghê Nghê đang chơi đùa, nhưng Nghê Nghê có vẻ không thích cô ta lắm, hai người ầm ĩ vài câu… Anh cũng mới nói một hai câu, thì em và Diệp Tranh trở lại, giữa bọn anh thật sự không có chuyện gì. ”

Thẩm Hạ Lan nghe Diệp Ân Tuấn giải thích, gật đầu nói: “Em biết.”

“Đừng nghĩ nhiều, cô ta đối với anh không là gì.”

Ân Tuấn nắm tay Thẩm Hạ Lan, lúc này mới nhận ra lòng bàn tay cô đều là mồ hôi, tay hơi lạnh.

“Có phải ở bên ngoài lâu quá? Sao lại lạnh cóng như vậy? Chúng ta về phòng đi”

“Không cần.”

Thẩm Hạ Lan lắc đầu.Cô nhìn Diệp Ân Tuấn trước mặt, cô có thể cảm nhận được rằng Diệp Ân Tuấn đối với cô là chân thành, cảm giác được quan tâm chăm sóc khiến cô như một món bảo bối.

Người đàn ông như vậy cô còn nghi ngờ hay sao?

Thẩm Hạ Lan thấp giọng hỏi: “Diệp Ân Tuấn, anh có biết Nhan Như Ngọc?”

Ân Tuấn sửng sốt trong chốc lát, một tia kì lạ sắc xẹt qua ánh mắt, tuy rằng rất nhanh, nhưng vẫn là bị Thẩm Hạ Lan nhìn được.

“Sao em đột nhiên hỏi về người này?”

Diệp Ân Tuấn không trực tiếp trả lời lời của Thẩm Hạ Lan, điều này khiến tâm lý của Thẩm Hạ Lan hơi bất an.

“Anh đã làm gì cô ấy?”

Giọng nói của Thẩm Hạ Lan gấp gáp, khiến Diệp Ân Tuấn hơi chột dạ.

“Sao vậy? Sao em đột nhiên hỏi người này?”

“Anh đã làm cái quái gì với cô ấy?”

Sự vội vàng của Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng khiến Diệp Ân Tuấn nghiêm túc nhìn cô.

“Anh chỉ đi tìm cô ấy, nhưng cô ấy dường như biết tại sao anh lại đi nên bỏ trốn. Bây giờ anh không biết cô ấy ở đâu.”

“Tại sao anh lại tìm cô ấy? cô ấy chỉ là một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ!”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy có nhiều chuyện cô không biết, cô thậm chí không biết Diệp Ân Tuấn ở ngoài rốt cuộc đang làm gì.

Diệp Ân Tuấn hơi khó hiểu trước hành động của Thẩm Hạ Lan, trầm giọng nói: “Mike đã phát hiện ra Nhan Như Ngọc có liên quan đến việc cha mẹ của em mất tích. Cuộc gọi cuối cùng mà cha mẹ em nhận được trước khi mất tích là của Nhan Như Ngọc.”

“Không thể nào! cô ấy sẽ không bao giờ làm gì ba mẹ em!”

Giọng điệu khẩn thiết của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn hơi khó hiểu.”Em sao vậy? Anh không nói cô ấy có liên quan ðến việc ba mẹ em mất tích. Anh chỉ muốn hỏi một số thông tin trong quá khứ, nhưng cô ấy lại trốn tránh, anh rất coi trọng chuyện này. Anh cũng không nói với em chuyện cua Nhan Như Ngọc, tại sao em lại hỏi về cô ấy? Là Dư Khinh Hồng nói sao? ”

Diệp Ân Tuấn liên tiếp đặt câu hỏi với Thẩm Hạ Lan.

Cô bỏ câu hỏi của Diệp Ân Tuấn sang một bên và nhỏ giọng nói: “Anh có biết Nhan Như Ngọc là bạn thân nhất của em không? Nếu không có cô ấy thì sẽ không có em và các con rồi. Năm năm qua, vì em mà cô ấy tốn bao công sức, để cứu em và đứa bé, cô ấy liều lĩnh truyền máu cho em khi em bị mất máu lúc sinh Minh Triết, năm năm qua em và cô ấy vẫn luôn là bạn thân của nhau, cô ấy sẽ không bao giờ bắt cóc cha mẹ em! Có phải anh còn muốn cô ấy làm gì? Hay vì cô ấy có quan hệ tốt với Đường Trình Siêu nên anh muốn lợi dụng cô ấy để đối phó Đường Trình Siêu”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm cho ánh mắt của Diệp Ân Tuấn hơi mất mát nặng nề.

“Trong lòng em, anh là loại người như vậy sao? Hay là em cho rằng anh luôn nhắm vào Ðường Trình Siêu, là vô ơn bạc nghĩa, nên em mới dùng việc này để chất vấn anh như vậy?”

Giọng của Diệp Ân Tuấn đầy mất mát và buồn bã.

“Không phải, chuyện này không liên quan ðến Ðường Trình Siêu!”

“Vậy thì ai nói với em là anh đi gặp Nhan Như Ngọc? Chuyện này Dư Khinh Hồng không thể biết!”

Thẩm Hạ Lan hoàn toàn choáng váng trước câu hỏi của Diệp Ân Tuấn.

Cô ngây người nhìn Diệp Ân Tuấn.

Đây hình như là lần đầu tiên cô thấy Diệp Ân Tuấn tức giận như vậy từ khi gặp anh.

“Có phải Đường Trình Siêu nói với em? Anh ta gọi điện cho em sao? Không phải, em đã đổi số điện thoại từ lâu rồi. Em đã gọi Đường Trình Siêu! Em thà tin lời anh ta chứ không nghe anh? Cho dù anh ta đã từng làm tổn thương Nghê Nghê, em vẫn không thể bỏ qua ân tình của anh ta với em phải không? Sau đó anh ta nói với em rằng anh đã ra tay với nhà họ Đường sao?

Giọng nói của Diệp Ân Tuấn hơi trầm xuống, rõ ràng là cố gắng hết sức để nhẫn nhịn, mọi câu hỏi của anh dường như giống hệt lời Đường Trình Siêu vừa nói với cô.

“Anh theo dõi em?”

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn đầy hoài nghi.Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn chìm xuống hoàn toàn.

“Thẩm Hạ Lan, tốt hơn hết em nên biết mình đang nói gì.”

Nói xong Diệp Ân Tuấn quay người bước đi.

Thẩm Hạ Lan nhìn anh rời đi, trong lòng đột nhiên đau xót.

“Diệp Ân Tuấn, ý anh là gì?”

“Anh mới là người nên hỏi em câu này, ý em là gì? Có phải em vẫn đang phân vân lựa chọn giữa anh và Đường Trình Siêu? Hay chỉ vì đứa nhỏ mà không thể không ở lại bên anh? Thẩm Hạ Lan, anh muốn em nghĩ kĩ, nếu em cho rằng Đường Trình Siêu vô tội, nếu em cho rằng anh nhắm vào Đường Trình Siêu là sai, chỉ cần nói với anh, anh sẽ dừng lại. Anh sẽ tác thành cho tình cảm của em với Đường Trình Siêu.”

Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan trong lòng khó chịu vô cùng.”Anh không biết tình cảm em đối với Đường Trình Siêu là loại gì sao? Diệp Ân Tuấn, đồ khốn nạn!”

“Anh khốn nạn. Anh chưa bao giờ dám chắc rằng tình cảm của em dành cho anh có giống như năm năm trước, anh cũng không biết được vị trí của Đường Trình Siêu trong lòng em như thế nào. Bây giờ cuối cùng anh cũng biết. Anh ta tùy tiện nói với em vài câu đã có thể là em nghi ngờ anh đến mức này, anh còn có thể nói gì nữa.”

Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy cô đơn.

Đôi mắt đẹp của anh tràn ngập sự thất vọng, sau khi nhìn Thẩm Hạ Lan một cái thật lâu, anh quay người rời đi mà không nói gì.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy không khí chung quanh dường như đóng băng.

Cô làm sao vậy chứ?

Chẳng lẽ vì sự mất tích của Nhan Như Ngọc mà cô lại đi chắt vấn Diệp Ân Tuấn như vậy?

Trên vai cô vẫn còn khoác áo khoác của Ân Tuấn, vẫn còn hơi ấm, nhưng bây giờ trong lòng Thẩm Hạ Lan khó chịu muốn chết.

Dư Khinh Hồng không biết từ đâu đi ra, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thế này, cô ta nói nhỏ: “Vậy là đúng là cô không lừa tôi.”

Thẩm Hạ Lan không thích nói chuyện với cô ta, không biết cô ta đã ở đây bao lâu, đã nghe được bao nhiêu điều, lòng cô giờ rất loạn.

Dư Khinh Hồng không quan tâm đến việc cô có nghe mình nói hay không, tiếp tục: “Vì cô không thể hết lòng yêu Diệp Ân Tuấn, trong lòng lại có người đàn ông khác, vậy thì cô hãy đi tìm người đàn ông đó đi. Để Diệp Ân Tuấn cho tôi, cô thấy sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play