“Không phải, Hạ Lan, muộn như thế này anh mới trở về, em bảo anh giội nước lạnh cũng thôi đi, bây giờ em để anh một mình ở trong căn phòng trống không này làm gì?”
Diệp Ân Tuấn vô cùng ủy khuất.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên dừng bước, Diệp Tranh vội vàng ôm lấy cánh tay Thẩm Hạ Lan, đáng thương nói: “Mẹ, con rất lạnh. Nghê Nghê ở trong phòng chắc chắn cũng rất lạnh.”
“Cũng đúng.”
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến Thẩm Nghê Nghê, quay người lại nói với Diệp Ân Tuấn: “Anh về phòng ngủ đi, em muốn ôm Nghê Nghê ra, trong phòng quá lạnh.”
“Không phải….”
Diệp Ân Tuấn buồn bực kêu lên một tiếng.
Diệp Tranh núp trong cánh tay của Thẩm Hạ Lan, trộm làm mặt quỷ và lè lưỡi với Diệp Ân Tuấn.
Đáng đời!
Ai bảo lúc nãy ba hung dữ với cậu bé như vậy.
Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ đắc ý của Diệp Tranh, hận không thể lôi thằng nhóc này ra đánh cho một trận.
Sau khi Thẩm Hạ Lan bế Diệp Tranh vào phòng, Diệp Tranh lập tức đi xuống.
“Mẹ, hôm nay em gái đi ra ngoài không biết có bị lạnh hay không, tối nay chúng ta phải chăm sóc em ấy thật tốt.”
Câu nói này khiến trái tim vừa mới Thẩm Hạ Lan lại dao động một lần nữa.
Đúng vậy.
Chuyện của Dư Khinh Hồng cô vẫn chưa làm rõ, mà Thẩm Nghê Nghê chạy qua bên đó lâu như vậy, cũng không biết có bị lạnh không.
Vốn dĩ định sau khi dỗ dành đứa nhỏ xong, sẽ quay về với Diệp Ân Tuấn, nhưng bây giờ nghe thấy Diệp Tranh nói như vậy, Thẩm Hạ Lan thật sự có chút rối rắm.
Diệp Tranh nhìn thấy dáng vẻ rối rắm của cô, cười trộm.
Ai bảo ba nói cậu bé!
Hừ!
Tối nay sẽ không cho mẹ trở về!
Diệp Tranh đã tính toán kỹ càng, đương nhiên Thẩm Hạ Lan sẽ không biết.
Cô ôm Thẩm Nghê Nghê ra, Diệp Ân Tuấn vẫn còn ở đó, dáng vẻ nhìn Thẩm Hạ Lan mang theo một chút ủy khuất.
Thẩm Hạ Lan vội vàng quay đầu đi, không dám nhìn, đặc biệt là vết thương trên trán của Diệp Ân Tuấn, càng khiến Thẩm Hạ Lan áy náy không thôi.
Nhưng nghĩ đến con gái, cô vẫn cắn răng nói: “Anh mau đi về nghỉ ngơi đi, tối nay em ở cùng với Nghê Nghê và Diệp Tranh, anh đừng để bị cảm đó.”
Nói xong, cô vội vàng đặt Nghê Nghê lên giường, lại có chút bận rộn, không dám quay đầu nhìn Diệp Ân Tuấn.
Lúc này Diệp Tranh thấy dáng vẻ vừa ủy khuất vừa ấm ức của Diệp Ân Tuấn, trộm cười, sau đó nói với Thẩm Hạ Lan: “Mẹ, đột nhiên con cảm thấy bụng của mình rất khó chịu, không biết có phải tối nay ăn quá nhiều không.”
“Vậy sao? Bụng khó chịu? Mau để mẹ xem xem.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng ôm cậu bé ngồi lên ghế, nhẹ nhàng xoa bụng Diệp Tranh, dịu dàng hỏi: “Đau như thế nào? Có cần phải đi tìm bác sĩ không?”
Diệp Ân Tuấn có chút lo lắng, nhưng đột nhiên bắt gặt ánh mắt cười trộm của Diệp Tranh, anh lập tức hiểu ra.
“Diệp Tranh, con dám….”
“Aiya aiya! Bụng đau chết mất!”
Diệp Tranh vội vàng ôm lấy bụng, gần như ngã vào trong lòng của Thẩm Hạ Lan, bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy cánh tay của Thẩm Hạ Lan, đáng thương kêu lên.
Điều này khiến Thẩm Hạ Lan rất sợ hãi.
“Mẹ đưa con đi tìm bác sĩ.”
“Không cần đâu, mẹ, mẹ ôm con một lúc là được rồi.”
Diệp Tranh vội vàng lao vào vòng tay của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ đáng thương của Diệp Tranh lúc này, cứ nghĩ là cậu bé đang nhớ đến mẹ ruột của mình, hơn nữa lúc nãy Diệp Ân Tuấn còn mắng cậu bé, vốn dĩ Diệp Tranh có ý tốt, nhưng không những không nhận được sự động viện của Diệp Ân Tuấn, còn bị anh phê bình, đương nhiên trong lòng có sự chênh lệch.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan có chút tức giận, trừng mắt với Diệp Ân Tuấn, sau đó ôm Diệp Tranh vào lòng, giọng nói dịu dàng: “Ngoan, không đau, mẹ xoa cho con.”
“Mẹ, chỗ này đau.”
Diệp Tranh cầm tay của Thẩm Hạ Lan đặt lên bụng mình.
Tay của mẹ thật mềm a!
Nhìn dáng vẻ xấu xa của Diệp Tranh, Diệp Ân Tuấn gần như tức giận đến mức muốn bùng nổ.
“Hạ Lan, tên tiểu tử này đang giả vờ đó, thằng bé….”
“Anh mau đi về nghỉ ngơi đi. Tranh Tranh cũng mệt rồi, muốn ngủ rồi.”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan có chút u ám, khiến Diệp Ân Tuấn có chút buồn bực.
Từ lúc nào anh lại rơi vào hoàn cảnh cùng con trai tranh giành vợ thế này?
Diệp Ân Tuấn tức giận trừng mắt với Diệp Tranh, Diệp Tranh lại hét lên.
“Mẹ, ba thật hung dữ. Mẹ mau kêu ba đi đi, con sợ! Bụng càng đau.”
“Diệp Tranh!”
“Diệp Ân Tuấn!”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cao giọng, rõ ràng thực sự đang tức giận.
Thấy Thẩm Hạ Lan bảo vệ Diệp Tranh như vậy, Diệp Ân Tuấn biết hôm nay mình đã hết hi vọng.
Thằng nhóc này!
Diệp Ân Tuấn tức giận đến mức chân răng ngứa ngáy, nhưng vẫn thở dài nói: “Được, anh đi, em cũng đừng để mình quá mệt mỏi, cơ thể của em vẫn chưa hồi phục. Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng để cái thằng nhóc này lăn qua lăn lại, có chuyện gì thì gọi anh.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu, trong lòng vẫn có chút áy náy.
Cô vẫn không dám nhìn Diệp Ân Tuấn, vội vàng cúi đầu chăm sóc Diệp Tranh.
Diệp Ân Tuấn thấy dáng vẻ của cô như vậy, đương nhiên không thể làm khó cô nữa. Khẽ thở dài một tiếng, có chút oán trách nhìn Diệp Tranh, thấy tên tiểu tử thối kia đang lè lưỡi với anh.
Được!
Thằng nhóc này ngày càng không coi anh ra gì.
Nhưng ở trước mặt Thẩm Hạ Lan, anh vẫn vô cùng ủy khuất, ấm ức rời đi.
Lúc đó trong lòng Thẩm Hạ Lan có chút không nỡ, muốn giữ Diệp Ân Tuấn lại, nhưng lại sợ anh và Diệp Tranh sẽ xảy ra xung đột, chỉ có thể nhìn Diệp Ân Tuấn tạm thời rời đi.
Diệp Tranh thấy Diệp Ân Tuấn đã rời đi, lúc này mới nhảy khỏi vòng tay của Thẩm Hạ Lan, ngại ngùng nói: “Mẹ, con khỏi rồi, bụng cũng không đau nữa.”
“Không đau nữa?”
Sao Thẩm Hạ Lan không biết cái tâm tư nhỏ này của Diệp Tranh chứ, cô có chút cưng chiều lại ôm Diệp Tranh vào lòng, thấp giọng nói: “Tối nay mẹ ôm con ngủ có được không?”
“Thật sao?”
Diệp Tranh có chút bất người, càng vui vẻ.
Sức khỏe của Thẩm Nghê Nghê không tốt, Thẩm Hạ Lan chăm sóc Thẩm Nghê Nghê đã rât vất vả, vì vậy Diệp Tranh luôn rất hiểu chuyện nói với mình, nếu mẹ chăm sóc thêm cậu bé sẽ càng vất vả.
Nhưng điều này không có nghĩa là Diệp Tranh không muốn vòng tay và sự ấm áp của Thẩm Hạ Lan, bây giờ nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, lập tức vui vẻ lao vào vòng tay của Thẩm Hạ Lan.
“Mẹ, mẹ thật tốt.”
“Tiểu tử thối, đi thôi! Mẹ đưa con đi ngủ.”
Thẩm Hạ Lan ôm cậu bé lên giường.
Diệp Tranh lại không buồn ngủ.
“Mẹ, mẹ có thể kể chuyện cho con không?”
“Còn muốn nghe kể chuyện?”
“Vâng.”
“Muốn nghe chuyện gì?”
Thẩm Hạ Lan vô cùng cưng chiều Diệp Tranh.
“Chỉ cần là mẹ kể, chuyện gì cũng hay.”
Cái miệng này của Diệp Tranh rất ngọt, quả thật khiến người khác vô cùng vui vẻ.
“Được, mẹ kể chuyện cho con.”
Thẩm Hạ Lan khẽ cười, vừa vỗ về Diệp Tranh, vừa kể chuyển cho cậu bé.
Lúc đầu Diệp Tranh còn cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, muốn ở cùng Thẩm Hạ Lan lâu một chút, nhưng nghe mẹ kể chuyện, cuối cùng cũng không ngăn được cơn buồn ngủ, mí mắt dần dần trở nên nặng trĩu, không lâu sau vang lên tiếng hít thở đều đều.
Thẩm Hạ Lan thấy dáng vẻ lúc ngủ của cậu bé vô cùng đáng yêu, có chút nhớ đến Thẩm Minh Triết, nhưng lại không có cách nào nhìn thấy con.
Cô đắp chăn cho Diệp Tranh, đặt lên giường của Thẩm Nghê Nghê.
Con gái từ đầu đên cuối vẫn chưa tỉnh lại, không biết gì về những chuyện này.
Thẩm Hạ Lan khẽ thở dài, đột nhiên cảm thấy trong căn phòng hình như có thêm một chút hơi người.
Cô lập tức quay đầu lại, bị đôi tay cường tráng ôm lấy vòng eo thon thả, vừa kéo vừa ôm, trực tiếp kéo cô vào lòng.
“A!”
Thẩm Hạ Lan khẽ kêu lên một tiếng, sau đó lại bị người kia che miệng lại.
“Suỵt, là anh.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn vang lên, lúc này Thẩm Hạ Lan mới yên tâm.
“Sao anh lại vào đây? Không phải anh đi về nghỉ ngơi rồi sao?”
“Em còn dám nói? Vì thằng nhóc tối kia, em lại để một người thân mang trọng thương như anh ở trong phòng một mình, em có thể nhẫn tâm như vậy sao?”
Diệp Ân Tuấn ủy khuất nói.
Thẩm Hạ Lan phì cười.
“Không phải chỉ là trán bị thương thôi sao? Cả người đều bị trọng thương? Anh xem mình là diễn viên điện ảnh sao.”
“Anh không quan tâm, em phải bồi thường cho anh.”
Diệp Ân Tuấn giống như một đứa trẻ cọ cọ vào người Thẩm Hạ Lan, hai bàn tay kia cũng bắt đầu không thành thực.
Thẩm Hạ Lan có chút xấu hổ, thấp giọng nói: “Bọn trẻ vẫn còn ở đây.”
“Vậy chúng ta về phòng.”
Diệp Ân Tuấn bây giờ rất muốn có không gian riêng tư với Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan lại có chút do dự nói: “Hôm nay Nghê Nghê ra ngoài, chạy nhảy đến mức cả người toàn là mồ hôi, em sợ nửa đêm con bé bị lạnh mà phát sốt, không yên tâm rời khỏi đây.”
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Diệp Ân Tuấn có chút buồn bực.
“Vậy dù thế nào em cũng phải an ủi anh.”
“Anh cũng không còn là trẻ con nữa.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn ngày càng giống một đứa trẻ.
Diệp Ân Tuấn không quan tâm cô nghĩ như thế nào, thấp giọng nói: “Mặc dù anh không còn là trẻ con nữa, nhưng anh là người đàn ông của em. Nửa đêm anh vội vàng trở về, em đối xử với anh như vậy sao? Hả?”
Nói xong, anh đột nhiên cúi đầu xuống, khẽ cắn lên đôi môi anh đào của Thẩm Hạ Lan, giống như chuồn chuồn đạp nước, nhưng lại khiến hai má của Thẩm Hạ Lan đỏ bừng.
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô, Diệp Ân Tuấn không kiềm chế được, cúi đầu xuống hôn Thẩm Hạ Lan.
Hai người ôm hôn nhau, bầu không khí xung quanh đột nhiên được nâng cao.
Nụ hôn kết thúc, cả hai người đều thở hổn hển.
Thẩm Hạ Lan khuôn mặt đỏ ửng, tràn đầy tình cảm, Diệp Ân Tuấn nhu tình, triền miên khác thường. Nếu như không phải băn khoăn đang ở trong phòng của bọn trẻ, nếu như không phải thân thể của Thẩm Hạ Lan không thuận tiện, rất có khả năng sẽ xảy ra một cảnh tượng say sưa, nhễ nhại.
Diệp Ân Tuấn ôm cô đặt lên chiếc giường bên cạnh, anh cũng cởi giày nằm lên giường, ôm Thẩm Hạ Lan vào lòng.
Thẩm Hạ Lan ít nhiều cũng có chút giãy dụa.
“Chiếc giường này nhỏ, anh ngủ ở đây sẽ không thoải mái.”
“Không sao, chật một chút sẽ ấm hơn.”
Diệp Ân Tuấn không hề để ý, hơn nữa còn ôm chặt lấy Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan có thể cảm nhận được sự căng cứng và khó chịu của anh, bản thân lại không thể giải quyết giúp anh, thấp giọng nói: “Hay là anh tự mình đi giải quyết một chút đi?”
Thẩm Hạ Lan khẽ cười, không nói gì nữa, dựa vào lồng ngực anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, đột nhiên cảm thấy vô cùng yên tâm.
“Lúc anh vừa trở về, vệ sĩ ở bên ngoài đều không thấy, em và Diệp Tranh làm như vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Ân Tuấn vốn dĩ không muốn hỏi, nhưng vệ sĩ ở bên ngoài vẫn chưa quay lại, khiến anh có chút không yên tâm.
Thẩm Hạ Lan cũng không giấu anh, nói cho Diệp Ân Tuấn biết chuyện tin nhắn điện thoại, hơn nữa cũng nói cho anh biết chuyện buổi chiều mình nhận nhầm Dư Khinh Hồng và người giám sát.
“Em cũng quá lớn mật rồi, sao không nói với anh chứ? Ngộ nhỡ em và bọn nhỏ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”
“Cái này không phải là do em sợ tin nhắn trên điện thoại bị giám sát sao? Cũng không biết phải thông báo với anh như thế nào, đột nhiên phát hiện có người khả nghi, tự nhiên muốn điều tra một chút, ai biết được là một chuyện hồ đồ chứ. Nhưng trước kia anh quay lại, ở cửa phòng quả thật có bóng người lướt qua, vệ sĩ cũng vì vậy nên mới đuổi theo.”
Thẩm Hạ Lan nói đến đây, biểu cảm của Diệp Ân Tuấn đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
“Ai?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT