Anh rút ra xem, mắt hơi nheo lại, sau đó ở trước mặt tất cả mọi người ấn chấp nhận cuộc gọi video.

“Hi, ba!”

Sau khi giọng nói của Diệp Minh Triết phát ra từ điện thoại, Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh đều có chút nhung nhớ.

“Anh, anh thế nào rồi? Vết thương khá hơn chưa?”

Diệp Nghê Nghê chạy tới xe của Diệp Ân Tuấn, giật lấy điện thoại di động của Diệp Ân Tuấn hỏi.

Diệp Minh Triết nhìn thấy bộ dạng tràn đầy năng lượng của Diệp Nghê Nghê, không khỏi mỉm cười nói: “Tốt hơn rồi, mẹ đã liên hệ với dì Tiêu giúp anh xử lý lại vết thương, bảo đảm không để lại dấu vết. Dì Tiêu nói rồi, làm phẫu thuật không dấu vết cho anh, yên tâm đi, anh mà khỏi rồi, bảo đảm chả ai nhìn ra anh đã từng bị thương.”

Nghe cậu bé nói như vậy, Diệp Nghê Nghê cảm thấy nhẹ nhõm.

“Anh ơi, em nhớ anh.”

Cô bé chu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn khuôn mặt hơi gầy của Diệp Minh Triết, không khỏi mở miệng.

Diệp Minh Triết hơi bất ngờ trước sự thương cảm đột ngột của em gái, nhưng sau đó khóe môi khẽ nhếch lên, mỉm cười nói: “Anh trai cũng nhớ em rồi. Em không ở lại với anh, mà để một mình anh ở đây, thật không đáng yêu gì hết.”

“Không phải, người ta có chuyện phải làm mà, bất đắc dĩ thôi.”

Diệp Nghê Nghê nói trông rất oan ức.

Diệp Minh Triết lập tức cười nói.

“Được được được, em là bất đắc dĩ, anh không có trách em. Bên đó có vui không?”

“Vui chứ, chủ yếu là nhiều đồ ngon, em mới mua ba trái xoài to cho mẹ, chỉ có 15 ngàn thôi! Rẻ lắm phải không? Còn nữa còn nữa, em đã mua mấy trái thanh long, cũng rẻ lắm. Anh, anh đợi nha, em về sẽ mang đồ ngon cho anh.”

Nghe Diệp Nghê Nghê nói như vậy, Diệp Minh Triết cười rất vui vẻ.

“Được, anh sẽ đợi.”

“Hả? Anh, chị Vận Ninh cũng tới chỗ của anh sao? Hình như em nhìn thấy bóng chị ấy đó.”

Lời nói của Diệp Nghê Nghê lập tức khiến khuôn mặt của Diệp Minh Triết trầm xuống.

“Đó là điều con muốn nói, ba, mẹ, có thể gọi điện thoại cho chú Lương được không? Bảo Tiêu Vận Ninh rời khỏi đây đi? Cậu ta ở đây thật sự rất ảnh hưởng con nghỉ ngơi!”

Diệp Minh Triết hiếm khi yêu cầu Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn nghiêm túc như vậy, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo sự phản cảm và tức giận, lập tức khiến Thẩm Hạ Lan có chút kinh ngạc.

“Vận Ninh làm sao? Con cãi nhau với con bé à?”

“Mẹ, mẹ nghĩ cô bé đó có thể giải quyết bằng cách cãi vã sao? Con chưa bao giờ thấy một cô bé không biết xấu hổ như vậy. Hơn nữa cậu ta làm gì là con gái chứ? Ngoài giới tính ra, thì cậu ta còn men hơn cả con trai nữa OK?”

Khuôn mặt nhỏ của Diệp Minh Triết gần như nhăn lại với nhau.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Chú Lương của con gần đây có chuyện phải giải quyết. Vận Ninh ở nhà không an toàn. Hơn nữa dì Tiêu của con qua đó xử lý vết thương, và điều dưỡng cơ thể cho con. Vận Ninh là con gái của dì ấy, con không thể kêu dì Tiêu của con vì con mà không cần con gái của mình được mà đúng chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play