Nếu không phải Bạch Tử Đồng gửi tin báo hỷ cho cô, cô sẽ không đi ra tìm Diệp Ân Tuấn, cũng sẽ không phát hiện bầu không khí khác thường giữa Diệp Ân Tuấn và Diệp Tranh.

Diệp Ân Tuấn khựng lại, sau đó an ủi: “Tô Nam coi như được như ý nguyện rồi.”

“Phải, bọn họ có con rồi, cũng coi như là viên mãn rồi.”

Thẩm Hạ Lan nghĩ đến cơ thể của mình, lại nghĩ tới Diệp Ân Tuấn đã thắt ống dẫn tinh thì không khỏi khó chịu.

Cô thật ra rất muốn để Diệp Ân Tuấn trải nghiệm một lần cảm giác làm ba. Dù sao năm đó bọn họ vì hiểu lầm mà chia xa, Diệp Ân Tuấn căn bản không có nhìn thấy bốn năm quá trình sinh ra và lớn lên của Minh Triết và Nghê Nghê.

Đây là điều tiếc nuối của cả đời Diệp Ân Tuấn.

Cảm nhận được tâm trạng sa sút của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn tự nhiên cũng biết là chuyện gì. Nếu nói không tiếc nuối là giả nhưng chỉ cần có thể tốt cho cơ thể của Thẩm Hạ Lan, anh tiếc nuối thì có sao chứ?

Thời gian không thể chảy ngược, anh không thể vì để mình không tiếc nuối mà khiến Thẩm Hạ Lan mạo hiểm tính mạng mang thai lần nữa.

“Được rồi, vợ, anh phát hiện em tới đây thì trở nên xinh đẹp hơn.”

Lời khen đột ngột của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan có hơi sững người, sau đó sắc mặt từ từ đỏ lên.

“Vợ chồng già rồi, anh nói linh tinh cái gì chứ?”

“Không có nói linh tinh, thật sự xinh đẹp, không tin vào phòng anh nhìn lại.”

Diệp Ân Tuấn cười xấu xa, bỗng bế ngang người Thẩm Hạ Lan lên, đi thẳng vào phòng ngủ.

Thẩm Hạ Lan còn muốn giãy giụa, lại bị Diệp Ân Tuấn mạnh mẽ đè xuống, sau đó nụ hôn vừa bá đạo vừa dịu dàng ập tới.

Cô mơ màng bị Diệp Ân Tuấn cởi quần áo, sau đó có hơi không khống chế được mình.

Sáng hôm sau, Thẩm Hạ Lan còn chưa tỉnh, Diệp Ân Tuấn đã mở mắt ra.

Nhìn gương mặt ngủ say yên tĩnh của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cảm thấy rất thỏa mãn.

Đời này của anh không theo đuổi cái gì, điều hy vọng duy nhất chính là mỗi ngày mở mắt ra thì có thể nhìn thấy dáng vẻ yên tĩnh này của Thẩm Hạ Lan là được.

Diệp Ân Tuấn đặt một nụ hôn trên trán Thẩm Hạ Lan, sau đó vén chăn xuống giường.

Anh đến phòng bếp làm ít đồ ăn, Diệp Tranh đi ra khỏi phòng, khi đụng phải Diệp Ân Tuấn thì khựng lại, sau đó nói: “Ba, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng. Đợi ba làm xong bữa sáng thì ra ngoài chạy vài vòng với ba.”

Đây không phải là giọng điệu thương lượng, may mà Diệp Tranh cũng quen rồi.

Cậu bé gật đầu, quay về phòng đánh răng rửa mặt thay bộ đồ thể thao.

Sau khi Diệp Ân Tuấn làm xong bữa sáng cũng đi vào phòng tắm, sau đó thay một bộ đồ, khi đi ra Diệp Tranh đã đứng đợi ở cửa.

“Đi thôi.”

Diệp Ân Tuấn chạy trước.

Diệp Tranh vội chạy theo.

Không bao lâu thì Diệp Tranh cảm thấy có hơi mất sức, mà khi nhìn lại Diệp Ân Tuấn, hô hấp của anh bình thường, không hề có dáng vẻ mệt mỏi.

Diệp Tranh hơi nhíu mày, lại không nói gì, mà cắn răng theo sát, mồ hôi trên đầu càng lúc càng nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play