Mặt Diệp Ân Tuấn ít nhiều cũng có chút đỏ lên.

“Ông ngoại, ông vào ngồi đi, cháu pha trà.”

Diệp Ân Tuấn rất tôn trọng ông cụ Tiêu.

“Cũng được.”

Ông cụ Tiêu được Dũng dìu vào trong, Thẩm Hạ Lan vốn định tự đi, lại không nghĩ tới Diệp Ân Tuấn trực tiếp ôm bổng cô đi vào.

Cô cảm thấy mặt đỏ bừng, ánh mắt tất cả mọi người đều hàm chứa trêu ghẹo.

Thẩm Hạ Lan dứt khoát làm đà điểu rúc trong lòng anh.

Cô gái nhỏ đang mắc cỡ, Diệp Ân Tuấn cười vui vẻ.

Ông cụ Tiêu thấy hai vợ chồng họ thân thiết, trái tim căng thẳng lúc này mới yên tâm.

Dưới ý bảo của ông, Dũng lấy ra một chiếc hộp đưa sang.

“Ông ngoại, đây là gì vậy?”

Thẩm Hạ Lan có chút tò mò hỏi.

“Mở ra xem xem.”

Ông cụ mỉm cười.

Diệp Ân Tuấn đặt Thẩm Hạ Lan lên sofa, chóp mũi cô bị lạnh đỏ ửng, vô cùng đáng yêu.

Thẩm Hạ Lan cầm hộp sang mở ra, lập tức sững sốt.

Đây là một củ nhân sâm!

Nhưng sắc mặt Diệp Ân Tuấn lại khẽ thay đổi.

“Ông ngoại, nhân sâm này hẳn cũng trên trăm tuổi đi?”

Nhân sâm này trên thị trường giá cả ngất ngưởng lại rất nhiều người muốn có.

Thẩm Hạ Lan có chút không hiểu.

Diệp Tranh vừa khéo lúc này đi ra, nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói nhân sâm trăm năm liền đi tới.

Cậu cầm lên xem, sau đó cảm thán, cười nói: “Đây là đồ tốt, mẹ ăn xong có thể tăng cường thể lực, nhưng không thể ăn nhiều, mỗi ngày một nhánh là được.”

“Ừa, còn có người biết hàng. Nói xem, nhân sâm này bao nhiêu năm?”

Ông cụ Tiêu thấy dáng vẻ thích thú của Diệp Tranh, bất giác nở nụ cười.

Diệp Tranh có chút ngại ngùng cười nói: “Nhân sâm này hẳn bốn năm trăm năm rồi ạ.”

Lời này vừa nói ra, Thẩm Hạ Lan lập tức kinh ngạc.

“Nhân sâm bốn năm trăm năm? Ông ngoại, thứ này quá quý báu, cháu không thể nhận.”

“Nói ngốc gì đó, đồ tốt chính là để ăn. Ông già này lớn tuổi vậy rồi, ăn vào sợ là quá bổ, để đó thì cũng vậy thôi, cháu kêu người hầm lên, thân thể cháu khỏe mạnh thì ông ngoại mới yên lòng.”

Ông cụ Tiêu cười ha hả nói, đôi mắt Thẩm Hạ Lan lại có chút ẩm ướt.

“Ông ngoại.”

Cô rúc vào lòng ông cụ như một đứa trẻ.

Ông cụ cũng khẽ cảm thán.

Người nhà họ không đông đúc, bây giờ cũng chỉ còn lại Thẩm Hạ Lan bên cạnh, bất kể nói thế nào, ông cũng phải đảm bảo cô sống vui vẻ mới được.

Diệp Ân Tuấn cũng cảm động.

Diệp Tranh cất nhân sâm đi, kéo tay áo Diệp Ân Tuấn, khẽ nói: “Ba, nhân sâm này thật sự là đồ tốt, ba nghe lời con, đừng cho mẹ ăn nhiều.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play