Diệp Tranh nói vô cùng hùng hồn.

“Ừ, tớ tin cậu cái quỷ ấy.”

Diệp Minh Triết mới không tin mấy lời này đâu, hai đứa đi ra khỏi tầng hầm.

Mặt trời chiều bên ngoài ngã về hướng tây, một ngày lại sắp trôi qua, nhưng mà đối với bọn họ mà nói cuối cùng tản đá ở trong tim cũng đã rơi xuống, chỉ là không biết hiện tại Thẩm Hạ Lan như thế nào.

Đang suy nghĩ, lại nhìn thấy Diệp Ân Tuấn hoảng loạn chạy xuống, lập tức làm cho trái tim của hai đứa lại kéo căng.

“Ba, có chuyện gì vậy?”

Phản ứng đầu tiên của hai đứa bé gần như là Thẩm Hạ Lan là xảy ra chuyện gì đó.

Diệp Ân Tuấn thì khoác tay rồi nói: “Không có chuyện gì đâu, mẹ của con tỉnh dậy muốn ăn chút gì đó.”

“Vậy ba đây là…”

Diệp Tranh vẫn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Diệp Minh Triết kéo đi.

“Đi thôi, đừng có quấy rầy người nào đó tự mình xuống bếp.”

“Xuống bếp hả?”

Diệp Tranh mờ mịt bị Diệp Minh Triết lôi kéo đi ra ngoài.

Bây giờ Diệp Ân Tuấn vui mừng muốn chết đi được.

Thẩm Hạ Lan tỉnh dậy rồi, nhưng mà lại nói là đói bụng, Tiêu Niệm Vi nói đây có lẽ là phản ứng sau khi thân thể trống rỗng, còn kêu Diệp Ân Tuấn chuẩn bị thức ăn thanh đạm một chút.

Đương nhiên là Diệp Ân Tuấn đích thân đi làm.

Nhìn bà xã nhà mình chịu thiệt như thế, anh có làm gì cũng phải bày tỏ một chút, không phải sao?

Diệp Minh Triết thừa dịp thời cơ này dẫn Diệp Tranh đi vào phòng ngủ của Thẩm Hạ Lan.

Nhìn thấy bộ dạng bình thường của Thẩm Hạ Lan, ánh mắt của Diệp Minh Triết có chút ẩm ướt.

“Mẹ ơi, mẹ cảm thấy như thế nào rồi?”

“Tốt hơn nhiều rồi.”

Thẩm Hạ Lan yếu ớt vô cùng, vừa mới nghe Tiêu Niệm Vi khen Diệp Tranh sinh động như thật, liền nhìn thấy các con đi đến.

Ánh mắt của cô dừng trên người hai đứa bé một chút, cô cười nói: “Đến đây, để mẹ nhìn các con một chút.”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình có thể trở về từ cõi chết, thật sự rất may mắn.

Ai có thể nghĩ tới Diệp Tranh vừa mới học y thuật trong một khoảng thời gian không dài, thế mà lại còn có thể cứu cô.

Diệp Minh Triết và Diệp Tranh một trái một phải đi đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan.

Tiêu Niệm Vi rất có mắt nhìn, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan muốn nói chuyện với bọn nhỏ, cô rời khỏi phòng trước.

Thẩm Hạ Lan biết là chắc chắn Diệp Minh Triết đã bị dọa sợ.

Cô cầm lấy tay của Diệp Minh Triết, cười nói: “Không phải là mẹ không có chuyện gì đó à, ngoan, bắt đầu từ ngày mai con lại trở về nhà họ Tô tiếp tục phụ đạo tâm lý đi, con phải biết là con lo lắng cho mẹ và mẹ lo lắng cho tâm trạng của con cũng giống như nhau. Mấy bữa nay làm con phải lo lắng cho mẹ nhiều rồi, mẹ xin lỗi con trai.”

“Không có đâu, con tin tưởng mẹ nhất định sẽ không có chuyện gì.”

Diệp Minh Triết mới không thừa nhận là mình thật sự rất lo lắng.

Nhìn thấy con trai vẫn kiêu ngạo như thế, Thẩm Hạ Lan cũng không nói cái gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play