“Ông ngoại không già chút nào hết, đây là gừng càng già càng cay.”

Cái miệng nhỏ của Thẩm Hạ Lan rất ngọt.

Dư Khinh Hồng nhìn bọn họ hòa thuận vui vẻ như thế, cô ta tức đến nỗi thiếu chút nữa cắn nát hàm răng trắng.

Hiện tại Thẩm Hạ Lan không có tâm tư để so đo với Dư Khinh Hồng, sau khi cô đỡ ông cụ Tiêu vào trong thư phòng thì khóa trái cửa lại.

Nhìn thấy cô cẩn thận như vậy, ánh mắt của ông cụ Tiêu tối xuống mấy phần.

Trong nhà có Dư Khinh Hồng, thật sự rất phiền phức.

“Đề phòng nó hả?”

“Xem là như vậy.”

Thẩm Hạ Lan không phủ nhận.

Cô đỡ ông cụ Tiêu ngồi xuống ghế, sau đó nhìn ông cụ Tiêu chăm chú rồi hỏi: “Ông ngoại, ông có còn nhớ rõ khi trước quà cưới ông tặng cho bà ngoại là vật gì không?”

Câu nói này làm ông cụ Tiêu hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Ánh mắt của ông cũng có chút mông lung.

Cái bà già ấy.

Hình như là chuyện rất xưa.

Thẩm Hạ Lan thấy ông cụ Tiêu lâm vào trong hồi ức, cũng không hối thúc ông mà là đi đến một bên lấy ấm trà bắt đầu pha trà cho ông cụ Tiêu.

Ông cụ Tiêu suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc cũng đã nhớ tới dáng vẻ ban đầu của vợ trong trí nhớ của mình.

Lúc đó bà mặc một chiếc áo khoác đỏ, sợi bông rách rưới, bởi vì gia đình bị xếp vào loại hắc ngũ cho nên đi đường không dám ngẩng đầu lên nhìn người khác.

Ông quen biết bà như thế nào vậy nhỉ?

À đúng rồi, là bởi vì lúc đó có người công khai xử lý tội của bà, đã nắm kéo quần áo của bà, bởi vì quá mức dữ dội cho nên kéo rách một góc quần áo của bà. Lúc đó ông đứng gần đó cảm thấy dáng vẻ của bà vô cùng đáng yêu, làm cho người ta thương tiếc, cho nên không tự chủ được mà cởi áo khoác ra bọc bà lại.

Lúc đó ánh mắt của bài nhìn mình là sự cảm kích, nhưng cũng chỉ lóe lên một cái, bởi vì bối cảnh gia đình hùng mạnh, ông cụ Tiêu cũng không bởi vì hành động này mà nhận phải trừng phạt và quở trách, ngược lại là bà lại thay ông mà chịu đựng mọi thứ.

Thời đại ấy thật sự không phân rõ trắng đen, người ở bên ngoài nhìn xem ông cụ Tiêu có lòng tốt là kết quả của việc bà cố ý quyến rũ, cho nên sau đó bà lại bị công khai xử tội nặng hơn.

Ông cụ Tiêu cảm thấy có lỗi với bà, cho nên thỉnh thoảng sẽ trợ giúp bà một vài chuyện, lại không ngờ tới trái tim của hai người càng ngày càng gần nhau.

Sau này, cuộc cách mạng kết thúc, lịch sử đi vào quỹ đạo, gia đình của bà cũng đã được giải tội, bối cảnh gia thế của hai người ngang ngang nhau, đương nhiên bọn họ bắt đầu ở bên nhau.

Ông cụ Tiêu vẫn còn nhớ rõ lúc đó hai người bọn họ một người ở trong một người ở ngoài, cuộc sống xem như vui vẻ.

Lúc ông muốn lên chiến trường, bà khóc đỏ hai mắt, nhưng mà không níu kéo ông, một mình im lặng chờ đợi gánh chịu tất cả.

Bà tận hiếu thay ông, đưa tiễn ba mẹ của mình, năm đó mẹ của mình nằm liệt ở trên giường, mà ông bởi vì thân là quân nhân chấp hành nhiệm vụ ở khắp nơi, là bà đã hầu hạ mẹ chồng cả ngày lẫn đêm, không sợ khổ không sợ mệt, nhưng mà chưa từng than một câu ở trước mặt của ông.

Tại sao để cho hai người phải yêu nhau mà lại chia tay nhau chứ?

Cũng bởi vì Lưu Mai ra đời, cũng bởi vì ông cụ Tiêu bị người ta cắm sừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play