Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ.

Đúng là cô có chút không dám tin, đều đã như vậy rồi thế mà vợ chồng Thẩm Phong còn muốn lấy ơn dưỡng dục ra để nói chuyện.

Còn hy vọng mình có thể cứu bọn họ à?

Rốt cuộc là hai người này suy nghĩ như thế nào vậy chứ?

Thật sự cho rằng Thẩm Hạ Lan này là đất nặn, không có tính tình hả?

“Em thật sự được mở rộng tầm mắt.”

Thẩm Hạ Lan cười khổ, nhưng mà không có bất cứ cảm xúc khó chịu nào.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cảm xúc của cô vẫn còn tốt, lúc này mới thở dài một hơi.

“Em sẽ không trách anh tự quyết định đó chứ?”

“Sẽ không đâu, đối với hai vợ chồng đó, cả đời này em đều không muốn gặp, thật sự làm thay đổi nhận thức của em.”

Thẩm Hạ Lan lắc đầu.

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Em sẽ không gặp lại bọn họ đâu, anh đã cho người cố ý gây ra mâu thuẫn với bọn họ, trong lúc vô tình, Thẩm Phong đâm bị thương người, thời gian thi hành án được tăng thêm, chắc có lẽ là chết ở trong tù luôn. Về phần bà Thẩm, anh nghe nói là tim có vấn đề, muốn tìm người bảo lãnh, đã bị anh sắp xếp cho người bác bỏ rồi.”

“Anh thật sự không cho bọn họ con đường sống.”

Thẩm Hạ Lan cười nhạt.

Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Anh cho bọn họ con đường sống, để bọn họ ra ngoài rồi tiếp tục làm tổn thương em và bọn nhỏ à? Vậy không bằng để bọn họ thành thành thật thật ở trong tù đi.”

“Cũng đúng.”

Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.

Trong lúc nhất thời hai người không nói gì nữa.

Tin tức trong tivi vẫn còn đang được chiếu, Phương Nguyên thì lại không có hành động quá khích gì hết, chỉ là len lỏi trong đám người nhìn kho quân dụng một lát rồi liền đi ngay.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy mình nên gặp Phương Nguyên một lần.

Dù sao thì Tiêu Nguyệt cũng đã giúp mình hai lần.

“Ân Tuấn, anh nói xem ngày hôm nay chúng ta đi gặp Phương Nguyên một chút, có khi nào sẽ mang đến phiền phức cho anh ta không?”

Thẩm Hạ Lan mở miệng.

Diệp Ân Tuấn hơi ngây ra một lúc, sau đó nói: “Nếu như em muốn gặp, anh sẽ tìm cách.”

“Có khi nào sẽ tạo thành nguy hiểm cho em và anh không?”

Đây là điều đầu tiên mà Thẩm Hạ Lan cân nhắc.

“Khó nói lắm, nhưng mà anh sẽ cố gắng để chúng ta tránh khỏi nguy hiểm.”

“Vậy thì quên đi thôi, chờ khi nào ổn định, chờ qua hết năm nay rồi hẵng nói.”

Thẩm Hạ Lan nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, trực tiếp dẹp bỏ suy nghĩ này.

“Nếu như em muốn gặp…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play