Lúc đó, cô bị bán ra nước ngoài nên chưa quen thuộc với cuộc sống nơi đây, vẫn bị giam cầm, là Dương Tân đã cứu cô, đồng thời còn mang đến cho cô rất nhiều sự ấm áp và quan tâm.

Anh ta đối với cô là bạn bè, lại hơn hẳn bạn bè.

Nếu như không có việc Dương Tân phản bội, sau này có lẽ là đến bây giờ hai người vẫn là bạn bè tốt nhất. Đáng tiếc là ông trời trêu ngươi, nhưng mà cũng không thể trách anh ta được.

Phương Thiển đã nhận nuôi anh ta từ khi anh ta còn nhỏ, nuôi dưỡng anh ta, Phương Thiên đối với anh ta mà nói giống như là một người mẹ. Anh ta không được lựa chọn. Sau đó, Dương Tân lại biến thành bộ dạng này là vì cô, còn có gì mà cô phải chấp nhất, còn có thể oán trách cái gì đây? Trong khoảng thời gian đi mấy bước, dường như là Thẩm Hạ Lan đã nghĩ thông suốt quá nhiều thứ. Dương Tân nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi tới, không khỏi có chút kích động.

“Chủ mẫu, tôi…”

“Chân đã tốt hơn chút nào chưa?” Trong giọng nói của Thẩm Hạ Lan mang theo một sự quan tâm, lập tức làm cho Dương Tân nóng hết cả mắt.

Mặc dù trước kia lúc bao vây Phương Thiến, Thẩm Hạ Lan cũng đã nói là cô tha thứ cho mình, nhưng mà Dương Tân luôn cảm thấy không chân thật. Bây giờ đến đây, anh ta còn sợ là Thẩm Hạ Lan sẽ đối xử lạnh lùng với mình, không ngờ tới là cô lại lên tiếng nói chuyện với mình.

“Đã tốt hơn nhiều rồi, không còn đau nữa”

Dương Tân nói vậy, Thẩm Hạ Lan nhíu mày.

“Không đau không phải là chuyện tốt, một lát nữa tôi sẽ cho người hỏi thăm tình huống của anh một chút, xem xem có thể còn cứu được không.”

Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói. Dương Tân cắn môi, thiếu chút nữa là bật khóc.

“Không sao hết, như thế này cũng rất tốt.”

“Tốt có cái gì mà tốt chứ, còn chưa có kết hôn mà, như thế này thì làm sao tìm được bạn gái. Tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ đẹp trai ngời ngời của anh lúc đến nước Mỹ, dù sao thì trước tiên phải xử lý mình xong đã”

Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Dương Tân lập tức nghẹn ngào. “Được” “Anh tìm một chỗ nào đó ngồi trước đi, tôi đi xử lý một vài chuyện, một lát nữa sẽ nói chuyện với anh sau” Thẩm Hạ Lan vỗ bả vai của Dương Tân, sau đó hỏi Tống Đình: “Tử ở phòng nào?”

“406.”

Thẩm Hạ Lan khẽ cau mày. Hai người trực tiếp đi thang máy lên lầu bốn. Cửa phòng 406 không có gì khác biệt, có lẽ là sợ chỉnh sửa rồi thì người khác sẽ để ý, Diệp Tử đặt phòng cũng là phòng bình thường. Khách sạn này không phải là khách sạn năm sao cao cấp, cùng lắm thì cũng đạt được khách sạn tiêu chuẩn tầm trung. Trần Na.

Cô ta còn dám dùng cái tên giả.

Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan lạnh đi mấy phần, lập tức bước tới gõ cửa.

“Ai vậy?”

Bên trong truyền đến giọng nói quen thuộc của Tử. Nếu như lúc nãy Thẩm Hạ Lan còn đang nghi ngờ người này có phải là Tử không, vậy thì bây giờ cô đã có thể xác định rồi.

Trong đôi mắt của cô lướt qua một tia lạnh lùng, lại nhỏ giọng nói: “Nhân viên phục vụ của khách sạn, mang đồ ăn đến cho quý khách”

Hiện tại Diệp Tử là phụ nữ mang thai, bụng cũng hơi lộ ra, đương nhiên là có hơi đói bụng, nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy cũng không lo lắng quá mức, trực tiếp đi tới mở cửa.

Lúc cô ta nhìn thấy người đứng ở cửa là Thẩm Hạ Lan, Diệp Tử vô thức muốn đóng cửa lại, lại bị Thẩm Hạ Lan dùng chân đạp ra.

“Sao vậy? Nhìn thấy tôi thì bất ngờ lắm à?”

Thẩm Hạ Lan cười nhạt, nhưng mà nụ cười lại không chạm đến đáy mắt.

Trái tim của Diệp Tử đập liên hồi.

Có làm như thế nào cổ ta cũng không ngờ tới là mình lại gặp Thẩm Hạ Lan ở đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play