Cô bình tĩnh nói: “Tôi không quan tâm cậu có được sách cổ bằng cách nào, thứ tôi muốn là kết quả, về phần quá trình, tôi không hứng thú biết nó, dù sao thì tôi không có hứng thú với chuyện nhà họ Trương, mà Hạ Tử Thu là bạn của chồng tôi, không phải của tôi, đương nhiên không đến được tôi phải lo lắng cho sống chết của anh ta, huống hồ gì anh ta có thể leo ra khỏi một đám người chết, một đường vượt qua mọi chông gai đi đến hiện tại, cũng đủ để nói rõ năng lực của anh ta không thấp. Cho dù có ai đó xuất hiện nói là vợ sắp cưới của anh ta, tôi nghĩ là anh ta cũng có thể xử lý rất thỏa đáng. Cho nên, tại sao tôi phải lo lắng chứ?”

Trương Vũ thấy vấn đề của mình đưa ra bị Thẩm Hạ Lan nói hai ba câu liền giải quyết, không khỏi không cam lòng.

“Trước kia thím Trương đưa chiếc nhẫn cho Diệp Minh Triết, cũng đưa nhà họ Trương cho Diệp Minh Triết, trong này có chuyện gì, chỉ có tôi biết rõ.”

Trương Vũ muốn vớt vát vài thứ cuối cùng.

Vốn dĩ cho rằng Thẩm Hạ Lan sẽ để ý, lại không ngờ rằng Thẩm Hạ Lan cười nói: “Tương lai của con trai tôi vẫn còn rất dài, bất luận là trong quân đội hay kinh doanh, hoặc thậm chí là đi một mình, nó vẫn có bản lĩnh đó. Chỉ là một nhà họ Trương, con trai của tôi không cần cũng được, huống hồ gì tôi không cảm thấy nhà họ Trương rơi vào trong tay của con trai tôi sẽ có gì đó tốt. Nếu như các người đã thích che giấu bí mật đó, vậy thì cả một đời này đừng nhìn thấy mặt trời, nếu như nhà họ Trương có người nào đó thật sự có thể đưa nhà họ Trương đi lên, thím trường sẽ không đưa chiếc nhẫn này cho con trai của tôi có đúng không? Đã lựa chọn lấy nhà họ Trương lại, vậy thì cứ lấy trở về đi, Minh Triết với tôi thật sự chẳng thiếu thốn cái gì.”

Nói xong, Thẩm Hạ Lan nhấc chân đi khỏi.

Trương Vũ ngây ngẩn cả người.

Tại sao lại có thể như vậy?

Tại sao lại như vậy?

Không nên như thế này!

Có không ít người đã bỏ mạng bởi vì bí mật của nhà họ Trương, tại sao Thẩm Hạ Lan lại không quan tâm chứ?

Nhưng mà Thẩm Hạ Lan thật sự đi ra ngoài mà không quay đầu lại.

Lúc đi đến cửa, giọng nói của Thẩm Hạ Lan mang theo một tia lạnh lẽo.

“Tam đao lục động, phế bỏ một cánh tay của cậu ta, đuổi ra khỏi tổ chức Ám Dạ, từ nay về sau, lời nói của cậu ta không còn đại biểu cho Ám Dạ nữa.”

Nói xong, cô thở dài một cái rồi nhấc chân đi khỏi.

Cuối cùng, cô vẫn cho Trương Vũ một hy vọng sống.

Dựa theo quy định của Ám Dạ, Trương Vũ phải nhận tội chết.

Cuối cùng, cô vẫn không thể làm ra loại chuyện tuyệt tình như thế.

Trương Vũ nghe thấy quyết định của Thẩm Hạ Lan, không khỏi cười lên ha hả, cười đến nỗi nước mắt cũng đều chảy ra.

“Thẩm Hạ Lan, tôi không cần chị phải thông cảm cho tôi, tôi không cần, chị giả nhân giả nghĩa cho ai nhìn chứ! Nếu như không phải chị thì chị gái của tôi sẽ không chết, đó là người thân duy nhất của tôi, chị đã đồng ý với chị ấy là phải chăm sóc cho tôi thật tốt. Kết quả, chị đối xử với tôi như thế này đó à? Chị đừng có tưởng là chị không xử lý tôi thì tôi sẽ cảm kích chị, nằm mơ đi!”

Trương Vũ đau lòng tột độ gào thét, mang theo tiếng nghẹn ngào, người nghe cảm thấy rất khó chịu.

Thẩm Hạ Lan bước ra khỏi khách sạn, nói với người của Kình Thiên Minh: “Sau khi chấp hành xong thì ném ra ngoài, gọi điện thoại cho bác sĩ đến chữa trị cho cậu ta, có thể còn sống thì đừng để chết.”

“Nhưng mà nếu như người này bị người của đối phương tìm tới, rất có thể đây là một tai họa, phương án đảm bảo nhất đó chính là…”

Đương nhiên là Thẩm Hạ Lan hiểu ý của Lưu Nhiên, nhưng mà cô lại lắc đầu.

“Cứ dựa theo tôi nói mà làm đi.”

Lưu Nhiên nhíu mày, trong lòng nói thầm “lòng dạ đàn bà”, nhưng mà anh ta vẫn không làm trái với mệnh lệnh của Thẩm Hạ Lan.

Trong phòng truyền đến tiếng kêu thê thảm của Trương Vũ.

Thẩm Hạ Lan cũng không hề rời đi, chỉ là đứng ở bên ngoài lắng nghe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play