Thuốc giảm đau cũng không có tác dụng nhanh chóng, Diệp Ân Tuấn vẫn còn đau, lại nắm lấy tay Hạ Tử Thu, khó khăn nói: “Trước tiên phải xử lý Thẩm Niệm Niệm, Tô Nam một lát nữa tới đây, đừng để cậu ấy phát hiện cái gì.”

“Được.”

Hạ Tử Thu đứng dậy đi ra ngoài. Thẩm Hạ Lan đặt đầu Diệp Ân Tuấn trên đùi mình, nhìn bóng lưng đang rời đi của Hạ Tử Thu, nói nhỏ: “Ân Tuấn, bây giờ đừng nghĩ ngợi gì nữa.” Diệp Ân Tuấn siết chặt tay Thẩm Hạ Lan, muốn an ủi nhưng không biết nói thế nào. Thẩm Hạ Lan rất lo lắng, cô không khỏi nghĩ đến câu nói của Diệp Tranh. Sách cổ của thôn họ Trương đang ở đâu? Mấy người của họ không tìm thấy, có phải chỉ có người của thân họ Trương mới tìm thấy?

Thẩm Hạ Lan nghĩ thầm.

Vốn dĩ không biết bệnh thần kinh của Diệp Ân Tuấn lợi hại như vậy, bây giờ xem ra việc tìm kiếm sách cổ phải gia tăng tốc độ rồi. Lúc Tô Nam đến, Diệp Ân Tuấn đã tái mặt vì đau. Anh ta nhanh chóng chẩn đoán cho Diệp Ân Tuấn, sắc mặt không tốt lắm.

“Có uống thuốc giảm đau trước khi tôi đến không?”

“Ừm, uống một viên, nhưng dường như không có tác dụng” Thẩm Hạ Lan rất lo lắng.

Tô Nam trầm giọng nói: “Thuốc giảm đau thần kinh hiện tại của anh ấy đã không còn áp chế được nữa, cần điều trị bằng thiết bị hỗ trợ. Hiện tại tốt nhất nên đưa anh ấy đến bệnh viện.”

“Vậy đi thôi.”

Thẩm Hạ Lan cái gì cũng nghe theo Tô Nam.

Bởi vì bệnh tình của Diệp Ân Tuấn quá đột ngột, người của Hạ Tử Thu cũng không kịp sơ tán, Tô Nam vừa nhìn thấy thì vô cùng sửng sốt, nhưng cũng không nói gì.

Thẩm Hạ Lan đỡ Diệp Ân Tuấn lên xe, nhanh chóng theo Tô Nam đến bệnh viện quân khu.

Tô Nam đưa Diệp Ân Tuấn vào phòng điều trị ngay lập tức.

Thẩm Hạ Lan hoang mang lo sợ.

Diệp Minh Triết nghe tin vội vàng chạy tới.

“Mẹ, lão Diệp thế nào rồi?”

“Vẫn chưa rõ ràng, đang được điều trị” Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Minh Triết, ít nhiều cũng có chút an ủi.

Diệp Minh Triết lấy trong túi ra một chiếc nhẫn cũ, đưa cho Thẩm Hạ Lan.

“Cái này là cái gì?”

“Lúc trước bà nội đưa cho con. Tuy rằng con không biết là cái gì, nhưng đối với thân họ Trương có thể có ích lợi, nếu không bà cũng sẽ không đưa cho con.”

Câu nói của Diệp Minh Triết khiến Thẩm Hạ Lan nhất thời kinh ngạc.

Cố gần như đã quên mất nó.

“Con có biết ba của con bị bệnh thần kinh không?”

“Diệp Tranh nói với con, chúng con gọi video, nói với con Trương Linh bảo thôn họ Trương có sách cổ, có thể có thuốc chữa bệnh thần kinh cho lão Diệp, nhưng con không có thời gian đi tìm, mẹ, mẹ xem tìm mấy người đáng tin đi tìm đi, nếu có thể tìm thấy quyển sách cổ này, có lẽ lão Diệp thực sự có thể chữa khỏi. Hiện tại việc điều trị chỉ là điều trị triệu chứng chứ không điều trị tận gốc.“

Diệp Minh Triết nhanh chóng giải thích chuyện cho Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan nhỏ giọng nói: “Thật ra, mẹ muốn tự mình đi, nhưng mẹ không quen thuộc thôn họ Trương, có thể sẽ mang theo Trường Vũ đi cùng.”

“Mẹ, mẹ nên ở lại đi. Lão Diệp cần mẹ” Diệp Minh Triết không tán thành việc Thẩm Hạ Lan đi thôn họ Trương. Lần trước đi Vân Nam bọn họ đã trải qua quá nhiều chuyện, Diệp Ân Tuấn hiện tại như thế này, Diệp Minh Triết thật sự rất lo lắng. Thẩm Hạ Lan nhỏ giọng nói: “Vậy mẹ sẽ phái Trương Vũ đi, nhưng chiếc nhẫn này.”

“Điều quan trọng là phải cứu được lão Diệp. Bất kể chiếc nhẫn này tượng trưng cho cái gì, cũng không quan trọng bằng lão Diệp”

Lập trường của Diệp Minh Triết vô cùng kiên định, tuy rằng không thường gọi Diệp Ân Tuấn là ba, nhưng giọt máu đào hơn ao nước lã, không thể cứ nhìn mẹ buồn, nhìn Diệp Ân Tuấn đau khổ.

Thẩm Hạ Lan gật đầu. Trương Vũ lúc bị gọi đến thấy Diệp Minh Triết, không khỏi bật cười.

“Lại gặp rồi.”

“Ừm, lại gặp rồi.”

Diệp Minh Triết đút hai tay vào túi quần, có chút lười biếng, nhưng ánh mắt lấp lánh, khiến người ta không thể bỏ qua.

“Mợ chủ, tìm tôi có chuyện gì sao?” Thẩm Hạ Lan trao nhẫn cho Trương Vũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play