“Mới hôm qua anh ấy còn hứa với tôi sẽ cùng tôi trở về, nhưng hôm nay anh ấy đã không còn nữa. Em có hiểu được cảm giác của tôi khi nghe tin anh ấy qua đời không? Lúc đó tôi cảm thấy như bầu trời của tôi đang sụp đổ.”

“Thẩm Hạ Lan, Thành Lâm có ý nghĩa gì với tôi cũng giống như Diệp Ân Tuấn có ý nghĩa gì với em vậy. Tôi biết các người sẽ không hiểu được tình cảm giữa tôi và anh ấy, nhưng như vậy thì đã sao? Sau tất cả, anh ấy là người duy nhất tôi yêu sâu đậm.”

Đôi mắt Phương Nguyên đỏ ngầu, chứa đầy thứ chất lỏng nóng rực, suýt chút trào ra ngoài.

Trái tim Thẩm Hạ Lan hơi nhói đau, cô nói: “Không phải Diệp Ân Tuấn làm! Tôi có thể lấy tính mạng của mình ra đảm bảo, anh ấy tuyệt đối không giết Thành Lâm, anh ấy không cần thiết phải làm như vậy!”

Phương Nguyên nhìn Thẩm Hạ Lan, đột nhiên nở nụ cười thê lương.

“Có đôi lúc tôi thực sự ghen tị với Diệp Ân Tuấn đấy, anh ta rất may mắn mới có được một người vợ như em.”

“Diệp Ân Tuấn rất tốt với tôi.”

“Không có ai đánh đổi vì anh ta nhiều như vậy đâu, nếu là người phụ nữ khác thì sợ rằng đã sớm bỏ anh rồi. Một đống phiền phức của nhà họ Diệp suýt chút đã lấy mạng của em rồi đấy. Tôi thực sự nghi ngờ, rốt cuộc em lấy dũng khí ở đâu mà không phải anh ta thì không được?”

Câu nói này của Phương Nguyên có hơi khó nghe.

“Tình cảm giống như uống nước, nóng lạnh tự mình biết lấy. Tôi không muốn nói nhiều với anh nữa, cũng giống như anh và Thành Lâm vậy, anh lấy dũng khí ở đâu mà không phải anh ta thì không được?”

Thẩm Hạ Lan nói xong, Phương Nguyên tự cười nhạo bản thân, nói: “Tôi không phải nhất định phải là anh ấy, vì một số mục đích khác, tôi có thể lấy người khác làm vợ, hoặc thậm chí kết hôn sinh con. Tôi vẫn luôn cảm thấy mình sẽ mãi trung thành với tình yêu này, nhưng bây giờ xem ra tôi đã thua hiện thực rồi.”

“Ý anh là gì? Anh sắp kết hôn sao? Khi xương cốt của Thành Lâm còn chưa lạnh?”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy nếu Phương Nguyên trả lời là đúng thì chắc chắn cô sẽ coi thường người đàn ông này.

May mắn là Phương Nguyên lắc đầu: “Tôi chỉ đang ví dụ thôi, được rồi, em đi đi.”

Khóe miệng Thẩm Hạ Lan hơi co giật.

“Vậy anh bảo tôi đến đây làm gì?”

“Có thể là vì tôi muốn tìm người nói chuyện mà thôi, nếu không tôi sợ mình sẽ phát điên mất.”

Câu trả lời của Phương Nguyên rõ ràng khiến Thẩm Hạ Lan không thể chấp nhận được.

Cô chần chừ một chút rồi đứng dậy.

“Anh quả thật là đồ điên!”

Nói xong, Thẩm Hạ Lan nhấc chân rời đi.

Phương Nguyên khẽ nói: “Nếu em lớn lên trong môi trường của tôi thì em cũng sẽ phát điên thôi!”

“Tôi rất biết ơn vì tôi đã không biết môi trường mà anh đã lớn lên.”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình không cần phải ở lại đây nữa.

Nếu Phương Nguyên đã nói chuyện này không liên quan đến Diệp Ân Tuấn thì cô yên tâm rồi, ít nhất thì bây giờ người đàn ông này sẽ không đâm sau lưng cô, về phần còn lại, Thẩm Hạ Lan cảm thấy trở về rồi tính sau.

Phương Nguyên không giữ Thẩm Hạ Lan lại, nhưng mà khi tay Thẩm Hạ Lan chạm vào nắm cửa thì anh ta đột nhiên mở miệng.

“Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn từng nhờ tôi lấy thẻ thông hành nước T đưa cho người của anh ta. Bây giờ đã lấy thẻ thông hành nhưng anh ta đã vào tù, vậy phải làm sao đây?”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên dừng lại.

“Anh ấy muốn đi nước T làm gì?”

“Giao nhận Thẩm Niệm Niệm.”

Phương Nguyên nói điều này khiến Thẩm Hạ Lan nhất thời sững sờ.

“Thẩm Niệm Niệm đang ở trong tay ai?”

“Tôi.”

Khi nghe Phương Nguyên nói câu này, Thẩm Hạ Lan như chết lặng, thậm chí không dám tin vào tai mình.

“Ai?”

“Tôi, cô ta đang nằm trong tay tôi, Thành Lâm vì làm chuyện này thay tôi nên anh ấy đã chết.”

Khóe môi Phương Nguyên nở một nụ cười gượng gạo Thẩm Hạ Lan cảm thấy não của mình không vận hành được nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play