*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô luôn cảm thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn ở bên nhau rất hạnh phúc, tuy rằng trước đây đã từng xảy ra những chuyện không hay, nhưng cô chưa từng tận mắt trải qua, giờ phút này chấn động và sợ hãi khiến sắc mặt cô tái nhợt.

Cuộc sống như thế làm sao Thẩm Hạ Lan sống được chứ?

“Hạ Lan sau khi kết hôn với anh có phải luôn phải chịu những chuyện như vậy không?”

Lam Tử Thất nhìn Diệp Ân Tuấn hỏi.

Diệp Ân Tuấn không trả lời, thật ra chuyện xảy ra lần này Diệp Ân Tuấn rất khó nói, nhưng anh ít nhiều cũng đoán được người hại Thẩm Hạ Lan.

Lam Tử Thất không hy vọng Diệp Ân Tuấn thật sự trả lời câu hỏi của chính mình, hỏi xong liền nhìn về phía Thẩm Hạ Lan đang hôn mê bất tỉnh, thấp giọng nói: “Tôi sẽ ở lại chăm sóc cô ấy. Nhưng tôi mong anh, có thể nhanh chóng tìm ra kẻ đứng sau, tình hình này thực sự rất đáng lo ngại, đến một bữa cơm cũng không yên tâm mà ăn được, ngày tháng thế này sống thật mệt mỏi.”

“Biết rồi.”

Diệp Ân Tuấn hôn tay Thẩm Hạ Lan, vị trí nơi lồng ngực anh đau đến phát run.

Lam Tử Thất cũng biết khẩu khí mình không tốt, nhưng bây giờ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thế này, cô khó có thể kìm lòng được.

Diệp Ân Tuấn ở cùng Thẩm Hạ Lan một lúc, Thẩm Hạ Lan còn chưa tỉnh lại đã rời đi rồi.

Có điều Lam Tử Thất nói đúng, phải nhanh chóng giải quyết mới được.

Sau khi ra ngoài Diệp Ân Tuấn liền gọi điện thoại cho Phương Nguyên.

“Anh còn cần bao lâu nữa mới để cho người của tôi đến tiếp quản?”

“Mau thôi.”

Phương Nguyên biết Diệp Ân Tuấn không phải người nóng nảy, nhưng hiện tại gọi điện đến khiến người ta lo lắng.

“Có chuyện gì sao?”

“Hạ Lan suýt chút nữa bị mưu sát.”

“Cái gì?”

Phương Nguyên cả người đều không ổn.

“Diệp Ân Tuấn, anh không phải rất có năng lực sao? Làm sao có người sát hại em gái tôi ngay dưới mũi anh được?”

“Lần đầu tiên là đóng giả y tá tiêm thuốc cho Hạ Lan, bị người của tôi bắt được. Cách đây không lâu, tôi gọi cơm cho Hạ Lan, có người cho thêm bột đậu phộng vào cơm.”

Lúc Diệp Ân Tuấn nói lời này, Phương Nguyên cũng hiểu ra.

“Hạ Lan bị dị ứng với đậu phộng.”

“Đúng.”

“Hiện tại thế nào rồi?”



Phương Nguyên không nói lời nào, ít nhiều có phần im lặng.

Gia đình càng lớn nước càng sâu, Phương Nguyên đối với chuyện này rất rõ ràng.

“Tôi sẽ bảo họ xử lý bàn giao càng sớm càng tốt. Sau khi Thẩm Niệm Niệm đến tay thì anh định làm gì?”

“Không biết, chính xác thì Hạ Lan muốn làm gì thì làm thế, cô ấy muốn tự mình xử lý Thẩm Niệm.”

Diệp Ân Tuấn cáu kỉnh châm một điếu thuốc, nhưng lại bị sặc ho liên tục.

Sau khi Phương Nguyên và Diệp Ân Tuấn cúp máy, đám người của Diệp Ân Tuấn mới trở lại.

“Sếp Diệp, bức tranh của ba Thẩm đã được xác định. Hầu như bức nào cũng có dấu hiệu đạo nhái, nhưng ông ấy đạo nhái rất chi tiết cũng rộng rãi. Người của chúng tôi phải mất rất nhiều công sức mới tra được một bức tranh gần như được tích hợp từ phong cách của mười một họa sĩ. “

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play