“Đến mức? Thẩm Hạ Lan, cô bị người đàn ông này chiều chuộng đến mức không biết đau khổ phải không? Tôi đã làm gì? Tôi chỉ là không vừa mắt cô, cho cô thêm chút màu sắc thôi. Ở nơi làm việc thì sao? Là tôi mắt mù, không biết cô vậy mà lại là bà Diệp, đắc tội với cô, tôi xui xẻo. Nhưng cô cứ việc đuổi tôi ra khỏi đoàn đi, tại sao cô cứ phải phong sát tôi? Không làm nhạc được nữa, tôi thừa nhận điều đó, ai bảo tôi đắc tội cô? Nhưng tôi đi làm phục vụ cũng không ai dám tuyển tôi. Cô dám nói cái này không phải cô động tay sao? Cô vậy mà lại đuổi cùng giết tuyệt tôi, tại sao tôi không thể giết cô chứ?”

Lý Viên Viên tâm trạng rất xúc động, thậm có mang theo sự tức giận đến điên cuồng tuyệt vọng.

Thẩm Hạ Lan ngây người nhìn Diệp Ân Tuấn.

“Anh làm sao?”

“Không phải anh phong sát cô ta trong giới âm nhạc và giới giải trí, bút tích phong sát tất cả với cô ta là anh làm, làm hại vợ anh, sao anh phải quen với cái bệnh này của cô ta chứ!”

Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Lý Viên Viên càng thêm tức giận.

“Các người có tiền có quyền? Dựa vào đâu đối xử với tôi như vậy?”

“Dựa vào việc cô hãm hại vợ tôi và tất cả những gì cô đã làm với cô ấy. Tôi chỉ phong sát cô ở đây, nếu cô rời thành phố này, đến thành phố khác, cô vẫn có thể sống, tôi hoàn toàn không có đuổi cùng giết tuyệt cô, nhưng cô cứ nhắm vào tính mạng của vợ tôi, xem ra là tôi nhân từ rồi.”

Diệp Ân Tuấn bây giờ hối hận chết đi được.

Sớm biết thế này, anh đã trực tiếp cho người ném Lý Viên Viên đến nam bắc cực rồi, để tránh cho Thẩm Hạ Lan chịu tội thế này.

Nếu không phải Thẩm Hạ Lan cảnh giác, bây giờ khó có thể tưởng tượng được hậu quả.

Diệp Ân Tuấn sắc mặt không khỏi có trầm xuống mấy phần.

Lý Viên Viên điên cuồng cười nói: “Tôi chẳng qua chỉ làm chuyện mà nhiều người cũng làm, dựa vào đâu lại bị anh phong sát?

Còn muốn tôi rời khỏi thành phố? Dựa vào đâu?”

” Dựa vào tôi là Diệp Ân Tuấn!”

Lời của Diệp Ân Tuấn đột nhiên khiến Lý Viên Viên không nói được gì nữa.

“Thắng làm vua thua làm giặc! Lúc cô hại vợ tôi không tìm hiểu lý lịch của cô ấy. Đó là lỗi của chính cô. Tôi không biết nơi làm việc của người khác như thế nào, nhưng nơi làm việc của vợ Diệp Ân Tuấn tôi không thể thiệt thòi dù chỉ một chút. Vốn dĩ tôi chỉ muốn phong sát cô ở đây, nhưng bây giờ cô phải trả giá cho hành động của mình đi! “

“Anh dám dùng tư hình với tôi? Diệp Ân Tuấn, ở đây không phải anh muốn làm gì thì làm đâu.”

Lý Viên Viên có chút sợ hãi.

Người đàn ông trước mặt quả thực khiến người ta sợ hãi từ tận đáy lòng, nhưng hiện tại cô vẫn còn đường lui sao?

Không!

Cô ta không có!

Kể từ khi người đó tìm đến, yêu cầu cô ta đi hại Thẩm Hạ Lan, mà thời điểm cô ta đồng ý, cô ta không còn đường lui nữa rồi.

Lý Viên Viên nhìn Thẩm Hạ Lan đang im lặng, châm chọc nói: “Coi như mạng cô tốt, nhưng lần này cô có thể tránh được, ai có thể đảm bảo lần sau cô cũng tránh được? Thẩm Hạ Lan, tôi chờ xem mạng của cô kết thúc thế nào.? “

“Cô sợ là không thấy được đâu.”

Tiêu Niệm Vi đẩy cửa vào, trong tay cầm số liệu của ống tiêm.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy cô thì mỉm cười.

“Cậu đến rồi?”

“Ừm…”

Tiêu Niệm Vi chỉ gật đầu, sau đó đưa số liệu cho Diệp Ân Tuấn.

“Tôi nghĩ chúng ta có thể gọi cảnh sát, chỉ cần chất lỏng trong đó đưa vào cơ thể người, sẽ khiến người ta vô cùng đau đớn.

Nếu cho Hạ Lan truyền thêm thuốc kháng viêm, phản ứng hóa học sẽ trực tiếp xảy ra, khiến Hạ Lan trúng độc mà chết ”.

Lời nói của Tiêu Niệm Vi khiến ánh mắt Diệp Ân Tuấn đột nhiên trầm xuống, nhiệt độ trong phòng giảm đến mức có thể đóng băng.

“Thật là ác độc!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play