“Tìm người nhằm vào tất cả các vụ làm ăn của Vu Phong, tôi hi vọng là trong vòng một tuần sẽ nhìn thấy doanh nghiệp của Vu Phong phải phá sản.”

“Vâng.”

Từ sau khi Tống Đình nằm viện, Phi đã hoàn toàn thay thế vị trí của Tống Đình.

Có một vài vụ làm ăn của công ty với nước ngoài, Diệp Ân Tuấn cũng đang từ từ giao cho Phi xử lý.

“Vậy Thẩm Niệm Niệm…”

“Không cần phải vội, trước tiên tìm người theo dõi cô ta, chờ đến lúc bà chủ tỉnh dậy hỏi xem bà chủ muốn làm cái gì rồi lại tính tiếp.”

Đối với chuyện Thẩm Niệm Niệm ra tay làm Thẩm Hạ Lan bị thương, Diệp Ân Tuấn giao quyền xử lý lại cho Thẩm Hạ Lan.

Trong khoảng thời gian này anh cũng đã nhìn ra được Thẩm Hạ Lan không cam lòng làm người phụ nữ đứng sau lưng anh, bây giờ cô rất muốn phát triển sự nghiệp của mình, như vậy thì anh sẽ thành toàn cho cô.

Thẩm Hạ Lan muốn tiến lên, chuyện này đối với anh mà nói là chuyện tốt có đúng không?

Phi nhận mệnh đi ra ngoài.

Lúc Diệp Ân Tuấn trở về phòng bệnh một lần nữa, Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang ngủ say như cũ.

Đôi môi của cô khô khốc làm cho người ta nhìn thấy mà đau lòng không thôi.

Mặc dù từ nhỏ sống đủ ăn đủ mặc, nhưng mà cả đời này lại phải chịu khổ không ít.

Hiện tại mới mất con không bao lâu cơ chứ?

Lại phải chịu đựng đau đớn như thế này, người làm chồng như anh đúng là không có tác dụng.

Lúc Diệp Minh Triết gọi điện thoại tới, Diệp Ân Tuấn nhíu mày một cái, sau đó mới cầm điện thoại đi ra ngoài.

“Lão Diệp, con về rồi, mẹ đang ở đâu vậy, con đi tìm hai người.”

“Trước tiên đừng đến.”

Một câu nói của Diệp Ân Tuấn làm chân mày của Diệp Minh Triết cau lại.

“Tại sao?”

“Gần đây mẹ con có việc phải đi ra ngoài rồi, chờ đến lúc mẹ con trở về thì ba sẽ kêu mẹ đi thăm con.”

Diệp Ân Tuấn không muốn để con trai biết hiện tại Thẩm Hạ Lan bị như thế này.

Bây giờ Diệp Minh Triết đang ở quân khu, nếu như bởi vì chuyện của Thẩm Hạ Lan làm cho thằng bé xúc động, vậy thì không biết tiền đồ của thằng bé sẽ như thế nào.

Chắc chắn là Thẩm Hạ Lan không muốn để cho con trai biết tất cả mọi chuyện.

Diệp Minh Triết không tin.

“Lão Diệp, có phải là ba đang giấu con cái gì không?”

“Không có, thật sự là mẹ của con đã ra khỏi nhà rồi, vừa mới thành lập công ty, chuyện tương đối nhiều, sau này ba với mẹ sẽ đi thăm con.”

“Ba và mẹ không có chuyện gì đó chứ, tại sao con lại nghe thấy hai người đang chiến tranh lạnh?”

Diệp Minh Triết lém lĩnh hỏi.

“Không có chuyện gì đâu.”

Diệp Ân Tuấn trực tiếp phủ nhận.

“Nếu như con không có chuyện gì thì trước hết trở về quân khu đi, trong khoảng thời gian này có rất nhiều chuyện, ba không hi vọng là mẹ của con phải lo lắng cho con, có biết chưa?”

“À, con biết rồi.”

Diệp Minh Triết nhẹ gật đầu.

“À đúng rồi lão Diệp, ngày hôm nay bà ngoại có gọi điện thoại cho con, hỏi con có thời gian đến nhà của bà ấy chơi không?”

“Bà ngoại?”

Mắt của Diệp Ân Tuấn đột nhiên híp lại.

Là mẹ Thẩm hả?

“Vâng, ông ngoại cũng nói là đã vẽ cho con một bức tranh, nếu không thì để con đến nhà ông bà ngoại chơi mấy ngày nha?”

“Không được đi.”

Bởi vì sốt ruột nên giọng điệu của Diệp Ân Tuấn nặng hơn mấy phần, lập tức làm Diệp Minh Triết ngây ra một lúc.

“Lão Diệp, có chuyện gì vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play