Anh nhất định phải chém người này thành muôn mảnh.

Ánh mắt của Tiêu Niệm Vi cũng nheo lại, nhẹ nhàng mở quần áo của Thẩm Hạ Lan ra, bắt đầu khử trùng rồi may vết thương lại.

Y tá xung quanh vội vàng lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho Tiêu Niệm Vi.

Cuộc phẫu thuật kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ, sợi ở bên trong đã bị Tiêu Niệm Vi kéo ra.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy sau lưng của mình ướt đẫm.

Mặc dù không phải mình làm phẫu thuật, nhưng mà toàn bộ quá trình phẫu thuật, trái tim của anh đau đến độ muốn tan nát.

Thẩm Hạ Lan được đẩy vào trong phòng chăm sóc đặc biệt.

“Tối nay phải trông chừng cô ấy, đừng để cô ấy phát sốt.”

Tiêu Niệm Vi biết bây giờ có nói cái gì cũng vô dụng, chỉ có thể dặn dò Diệp Ân Tuấn xong thì đi ngay.

Diệp Ân Tuấn nhìn sắc mặt của Thẩm Hạ Lan trắng bệch như là một tờ giấy, anh thầm mắng mình không cẩn thận.

Anh ra ngoài nói với Phi: “Tìm kiếm chứng cứ của Huy, đưa hắn ta vào trong tù, lại tìm mấy người đi vào đó, đừng để Huy chết ngay lập tức, tôi muốn đòi lại tất cả những gì mà Hạ Lan đã phải chịu đựng.”

“Vâng.”

Phi biết tình cảm của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, lúc nhìn thấy dáng vẻ đó của Thẩm Hạ Lan, nói thật là anh ta cũng không chịu đựng được.

Huy không biết là mình đã làm cái gì, cũng không biết chồng của Thẩm Hạ Lan là Diệp Ân Tuấn, chỉ là nghĩa khí muốn báo thù cho Nhan Phi, lại không ngờ tới là hại mình phải vào tù.

Phương Nguyên muốn thăm Thẩm Hạ Lan, nhưng mà phòng chăm sóc đặc biệt có hạn chế thăm bệnh, Diệp Ân Tuấn lại không đi ra ngoài, anh ta cũng không thể vào trong.

Ở đây người đến người đi, anh ta cũng không thể ở lại đây, chỉ có thể đi về trước cùng với Thành Lâm.

Lam Tử Thất nghe nói Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện, cô lập tức chạy tới, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan nằm ở trên giường giống như là một con búp bê bị rách, cô tự trách không thôi.

“Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tôi không nên dẫn cậu ấy đi vào trong cái hẻm nhỏ đó.”

“Chuyện này không liên quan đến cô, đối phương là nhằm vào Hạ Lan có mục đích, cho dù hai người không đi vào trong con hẻm nhỏ thì cũng sẽ có thời cơ khác để đối phó với Hạ Lan, nếu như nói xin lỗi thì là do tôi đã không bảo vệ tốt cho cô ấy.”

Diệp Ân Tuấn nghẹn ngào.

Lam Tử Thất có thể nhìn ra được tình cảm sâu đậm từ trong đôi mắt của Diệp Ân Tuấn, cô do dự một chút rồi hỏi: “Đối phương là ai?”

“Người đàn ông của Nhan Phi.”

“Nhan Phi là ai?”

“Chính là người phụ nữ trước đó làm Hạ Lan hiểu lầm tôi với cô ta có quan hệ.”

Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Lam Tử Thất im lặng vài giây đồng hồ, sau đó mới thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc là Nhan Phi đó có chuyện gì xảy ra vậy chứ? Từ lúc bắt đầu, Hạ Lan tưởng rằng cô ta là đối tượng ngoại tình với anh, nhưng mà sau này cô ấy nói không tin anh là người như thế, nhưng mà chắc chắn là giữa người phụ nữ này với anh có bí mật gì đó, mà chắc chắn bí mật này có liên quan đến Hạ Lan. Diệp Ân Tuấn, tôi không biết tại sao anh lại phải lừa gạt Hạ Lan, có lẽ là anh muốn tốt cho cậu ấy, nhưng mà anh giấu diếm cậu ấy là thật sự muốn tốt cho cậu ấy hả? Nếu như ngay từ đầu anh nói cho Hạ Lan nghe chân tướng, có phải là Hạ Lan sẽ cảnh giác, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Đương nhiên, những thứ tôi nói đều là nếu như thôi.”

Diệp Ân Tuấn im lặng.

Những lời mà Lam Tử Thất nói giống như là một con dao bén nhọn đâm thật sâu vào trong lồng ngực của anh.

Anh giấu diếm Thẩm Hạ Lan, thật sự đã sai rồi à?

Nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang suy nghĩ, Lam Tử Thất cũng không nói cái gì nữa, có mấy lời nên biết điểm dừng, huống hồ gì Diệp Ân Tuấn là người có thân phận.

“Tôi trở về đoàn nói lại với nhà soạn nhạc cái đã, Hạ Lan như thế này, chắc chắn không có cách nào tiếp tục đàn đàn tranh nữa, dù sao thì tôi cũng phải đi nói một tiếng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play