Cô cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, nhưng mà cơn đói bụng cùng với bóng tối làm cho cô không thể tỉnh táo được.

Nếu như có người trả thù thì chắc chắn sẽ ra tay với cô, nhưng mà trôi qua một khoảng thời gian dài như thế, tại sao lại không có ai?

Trong lòng của Thẩm Hạ Lan lo lắng bất an, cũng không biết lúc nào mới là cuối cùng.

Huy ngồi trong phòng câu lạc bộ nhìn thấy bộ dạng bối rối bất lực của Thẩm Hạ Lan từ video trong máy vi tính, khóe môi không khỏi cong lên.

“Đại ca, cứ bỏ mặc cô ta như thế hả, không làm cái gì hết, vậy thì mối thù của chị Thanh…”

“Để cô ta đói hai ngày đi rồi lại nói, nghe nói là người phụ nữ này có thân thủ, chờ đến khi đói không có sức lực rồi, tôi xem xem cô ta còn có thể phản kháng như thế nào. Tất cả những gì mà lúc trước Nhan Phi đã chịu đựng, tôi muốn đòi lại từ trên người của cô ta từng chút một.”

Trong mắt của Huy xuất hiện một tia ác độc.

Bọn đàn em nhìn thấy Huy tự có tính toán, bọn họ cũng không chen miệng vào.

“Kêu ông chủ mang một dĩa trái cây lên cho tôi, lại gọi thêm bia.”

Huy thấp giọng ra lệnh.

Bọn đàn em lập tức làm theo.

Ông chủ biết là dù Huy có ăn bao nhiêu cũng sẽ không tính tiền, trong lúc nhất thời có chút buồn bực, nhưng mà không thể không cung cấp, dù sao thì Huy vẫn có chút thế lực ở đây.

Lúc ông chủ đang chậm chạp bày mâm đựng trái cây, Diệp Ân Tuấn lại dẫn người tới.

“Huy đang ở căn phòng nào?”

Phi đi đến trước mặt ông chủ, thấp giọng hỏi.

Ông chủ đột nhiên ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một đám người mặc đồ đen bao vây câu lạc bộ của ông ta chật như nêm cối.

Hơi thở ác liệt từ trên người của Diệp Ân Tuấn làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Ông chủ là một người thức thời, vội vàng nói: “Ở trong phòng 302.”

Phi cho người bao vây nơi này, sau đó lại dời một cái ghế cho Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn lạnh lùng ngồi xuống, Phi liền đi vào trong phòng 302.

“Mẹ nó chứ, tại sao trái cây với lại rượu vẫn còn chưa mang tới, ông chủ không muốn làm hả?”

Huy hùng hùng hổ hổ.

Phi đạp cửa một cái.

“Cậu chính là Huy?”

Huy cũng không phải lăn lộn mới ngày một ngày hai, nhìn thấy động tác này của Phi, anh ta không khỏi ngây ra một lúc, nhưng mà lại cười lạnh nói: “Cái thứ đồ chơi không sợ chết từ đâu tới đây? Lại dám làm càn ở trước mặt của anh Huy, bọn mày còn chờ cái gì nữa, bắt hắn ta lại đánh cho tao.”

Mấy tên đàn em nhìn thấy Phi chỉ có một mình, lập tức cùng nhau tiến lên.

Phi cười lạnh một tiếng, nhanh chóng đấm đá, chưa đánh được hai lần thì đã khống chế bọn họ.

Lông mày của Huy nhíu chặt lại cùng một chỗ.

“Người anh em từ đâu đến đây vậy?”

“Ông chủ của chúng tôi muốn tìm cậu.”

Phi cũng không cho Huy có cơ hội nói chuyện, trực tiếp bước lên giữ cánh tay của anh ta lại.

Huy chỉ cảm thấy cánh tay của mình tê dại một trận, muốn cử động cũng không làm gì được, cả người như là con chó chết bị Phi lôi ra ngoài.

Sau khi mấy người bọn họ đi ra rồi mới phát hiện toàn bộ câu lạc bộ đều đã bị bao vây, những người đàn ông mặc đồ đen đứng trong hành lang trông vô cùng dữ tợn, khí thế đó quả thật làm cho người ta phải thấy sợ hãi.

Trong lòng của Huy không khỏi bắt đầu thấp thỏm không yên.

Hiện tại mấy tên đàn em bị dọa sợ đến nỗi muốn tiểu ra quần, chỉ có thể sợ hãi vào trong phòng làm việc của ông chủ.

“Sếp Diệp, đã mang người đến rồi.”

Phi ném Huy tới trước mặt của Diệp Ân Tuấn.

Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn tối xuống.

“Anh là ai, tìm tôi có chuyện gì? Ở đây tôi cũng có chút thế lực, động vào tôi, tốt nhất là anh vẫn nên nghĩ tới hậu quả đi.”

Huy vẫn còn đang vùng vẫy.

Người trước mắt này sao lại không giống như những tên lăn lộn ở trên đường, ngược lại giống với thương nhân trong giới xã hội hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play