*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thành Lâm thấy Diệp Ân Tuấn lại muốn ra tay, anh ta vội vàng lớn tiếng nói: “Thật sự là cậu ấy không có đưa đi, hai ngày nay Phương Nguyên nhà chúng tôi vẫn luôn ở trong bệnh viện, nhiều nhất thì cũng lấy danh nghĩa của Thẩm Hạ Lan đưa chút trái cây cho đoàn làm phim mà thôi. Chuyện này cũng không thấy Thẩm Hạ Lan cảm kích Phương Nguyên chúng tôi, bây giờ không thấy cô ta đâu thì có liên quan gì với Phương Nguyên của chúng tôi chứ, rốt cuộc là các người có nói đạo lý không hả?”
“Thành Lâm, im miệng lại!”
Phương Nguyên vội vàng quát lớn Thành Lâm.
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn lại càng thêm âm trầm.
“Lấy danh nghĩa của Hạ Lan để tặng trái cây cho đoàn làm phim, một lát sau sẽ tính sổ chuyện này với anh, tốt nhất là anh đừng có lừa gạt tôi, nếu như để cho tôi biết anh đã giấu Hạ Lan, tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định đâu, tôi sẽ không bỏ qua cho anh cùng với người đứng sau lưng anh, đừng tưởng là bối cảnh của các người mạnh thì tôi không dám động tới các người.
Phương Nguyên, anh tốt nhất đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi!”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì lại ném Phương Nguyên đi, sau đó xoay người đi khỏi.
Phương Nguyên bị ném một cái lão đảo thiếu chút nữa ngã xuống từ trên giường, vẫn may là Thành Lâm tay mắt nhanh nhẹn đỡ anh ta, anh ta mới có thể may mắn sống sót.
“Người này là ai vậy, Phương Nguyên, sao cậu lại…”
“Anh ta là Diệp Ân Tuấn.”
Lời nói của Phương Nguyên làm Thành Lâm ngu ngơ mấy giây, cho là mình đã nghe lầm.
“Là ai chứ?”
“Diệp Ân Tuấn ở Hải Thành, là tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Trí, là anh em sinh tử của Lương Thiệu Cảnh – mafia lớn nhất ở châu Âu, ngoài ra mỏ kim cương ở Nam Phi nhiều đến nỗi làm anh phải nghi ngờ nhân sinh.”
Khóe môi Phương Nguyên xuất hiện một nụ cười khổ.
Thành Lâm hóa đá.
Bây giờ nhớ tới, Thành Lâm thật sự hận không thể vả vào miệng mình mấy cái.
Vợ của Diệp Ân Tuấn có thể coi trọng trái cây của Phương Nguyên được à?
Anh ta còn không biết hổ thẹn nhận ba trăm triệu của Thẩm Hạ Lan.
Bây giờ nhớ tới, ruột của Thành Lâm đều xanh hết cả lên.
“Phương Nguyên, cậu nên nói cho tôi biết, nếu như là vợ của Diệp Ân Tuấn thì cậu đi trêu chọc làm cái gì? Mấy năm nay cậu phát triển rất tốt, cậu dự định rời khỏi ngành giải trí hả, thế mà lại trêu chọc vợ của Diệp Ân Tuấn?”
Thành Lâm cảm thấy đầu óc của Phương Nguyên bị lừa đá, đương nhiên là anh ta không thể nói thẳng lời này ra.
Phương Nguyên cười khổ một tiếng, nói: “Tôi có lý do không thể không trêu chọc cô ấy.”
“Lý do đó còn quan trọng hơn so với việc cậu bị phong sát hả?”
Thành Lâm thực sự không biết Phương Nguyên đang nghĩ cái gì.
Nhưng mà dường như Phương Nguyên đột nhiên nhớ ra cái gì đó, anh ta bỗng nhiên ngồi dậy, cầm điện thoại lập tức gọi cho Diệp Ân Tuấn.
“Nói!”
Lúc Diệp Ân Tuấn nhìn thấy là cuộc gọi của Phương Nguyên, anh trực tiếp ấn nút trả lời.
“Tôi nghĩ có lẽ mình đã đoán được là ai bắt Hạ Lan đi rồi.”
“Ai?”
Giọng điệu của Diệp Ân Tuấn thật sự không tốt.
Ở bên phía Phi truyền tin tức tới, gia tộc Phương Nguyên không có người hành động, trước đây không lâu anh cũng đã điều tra trong toàn gia tộc ngoại trừ Phương Nguyên biết sự tồn tại của Thẩm Hạ Lan thì những người khác tạm thời còn chưa biết gì, cho nên không phải là người gia tộc của Phương Nguyên đã ra tay.
Vậy còn có thể là ai đây chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT