Thẩm Hạ Lan vỗ sau lưng của Lam Tử Thất rồi thấp giọng nói, sợ là cô gái này lại có gánh nặng tâm lý, nhưng mà Lam Tử Thất biết là nếu như không có Thẩm Hạ Lan thì Diệp Ân Tuấn chắc chắn sẽ không tài trợ cho đoàn đội nhỏ này của cô đâu.

Chỉ là cô không cần phải nói những chuyện này ra.

Người của đoàn đội Giang Sơn vui vẻ chạy đến lựa chọn dụng cụ âm nhạc.

Nỗi nghi ngờ trong lòng của Thẩm Hạ Lan lại càng dày đặc.

Nếu như những thứ lần sau là do Diệp Ân Tuấn đưa đến, vậy thì người lấy thanh danh của cô mà mang trái cây tới đây là ai vậy chứ?

Thẩm Hạ Lan suy nghĩ một hồi mà vẫn không nghĩ ra được.

Cô dứt khoát buông xuống nỗi băn khoăn này, bắt đầu chuyên tâm điều âm với mọi người, sau đó lại bắt đầu diễn tấu.

Không thể không nói, sau khi thay đổi thiết bị, sự nhiệt tình của mọi người tăng vọt chưa từng có, hiệu quả diễn tấu cũng cao hơn.

Giang Sơn nhìn thấy cảnh tượng như thế thì không khỏi cảm kích mà nhìn Thẩm Hạ Lan.

Khúc nhạc dạo ngắn nhanh chóng qua đi.

Sau khi Thẩm Hạ Lan kết thúc buổi biểu diễn âm nhạc, cô liền rời khỏi đoàn với Lam Tử Thất.

Lam Tử Thất còn muốn ra ngoài dạo chơi cùng với Thẩm Hạ Lan, lại gặp Thành Lâm, người đại diện của Phương Nguyên.

“Sếp Thẩm, tôi hi vọng có thể nói chuyện với cô một chút.”

Sự xuất hiện của Thành Lâm khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy bất ngờ, Lam Tử Thất thì lại lo lắng.

“Các người muốn làm cái gì? Tôi nói cho các người biết, các người cách xa Hạ Lan nhà của chúng tôi ra, cô ấy không phải là người trong giới giải trí, không thể nào nhịn được Phương Nguyên của các người cứ đến tìm ba lần bốn lượt như vậy, huống hồ gì ở đây có mấy tay săn ảnh hay không còn chưa biết được. Đến lúc đó, Hạ Lan nhà chúng tôi lại bị mắng ở trên mạng một cách vô tội, chúng tôi sẽ không bỏ qua dễ như thế này đâu.”

Lam Tử Thất vẫn giống như lúc trước, bước lên trước mặt của Thẩm Hạ Lan ngăn cản tất cả những chuyện không tốt cho cô.

Đối với chuyện này, trong lòng của Thẩm Hạ Lan cảm thấy vô cùng ấm áp.

Cô kéo Lam Tử Thất qua một bên, nhìn Thành Lâm rồi nói: “Tôi mặc kệ anh muốn làm cái gì, tôi cảm thấy là mình không đồng ý, tôi biết Phương Nguyên là một người nổi tiếng, nhưng xin lỗi, Điện ảnh và truyền thông Hoa Thịnh của chúng tôi là ngôi miếu nhỏ, hiện tại không thể chứa được đại phật này.”

Đôi mắt của Thành Lâm hơi trầm xuống, giọng nói cũng không dễ nghe.

“Sếp Thẩm, cô thật sự cho rằng Phương Nguyên nhà chúng tôi không phải là công ty điện ảnh của các người thì không được hả? Công ty điện ảnh của các người có cái gì chứ, Phương Nguyên nhà chúng tôi có thể coi trọng các người là cho các người thể diện rồi đó, chính là phúc khí mà các người tu luyện mấy đời mới có được. Bây giờ cô chẳng những không biết trân trọng, thậm chí còn đắc tội với Phương Nguyên nhà chúng tôi, cô đã biết hậu quả đắc tội với chúng tôi là cái gì chưa?”

Những lời nói này hiển nhiên có ý uy hiếp.

Tính tình nóng nảy của Lam Tử Thất lại không thể ngăn cản lại được.

“Ôi chao ôi chao, tôi chưa từng nhìn thấy người nào không biết xấu hổ giống như anh đó, anh làm gì? Các người muốn ký, chúng tôi nhất định phải đồng ý hả? Đây là ép mua ép bán, là người có chỗ đứng thì hay lắm hả, chúng tôi không xa lạ gì, muốn làm cái gì, với lại tại sao anh lại biết công ty Điện ảnh và truyền thông Hoa Thịnh của chúng tôi không có hậu phương?”

Bởi vì Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn giận nhau, cho nên nguồn tài chính xuất nhập đều là dùng tiền của mình, hơn nữa bọn họ cũng tạo ra Điện ảnh và truyền thông Hoa Thịnh rất khiêm tốn, không có người nào biết thân phận vợ Diệp Ân Tuấn của cô, chỉ là không ngờ tới bây giờ lại bị Thành Lâm dùng thân phận áp chế.

Cô nắm chặt tay của Lam Tử Thất, cảm thấy mình không có chuyện gì để nói với Thành Lâm, trong lòng lại càng may mắn là mình đã không ký hợp đồng với Phương Nguyên, chỉ nghe thấy Thành Lâm lạnh lùng nói: “Ồ, các người có chống lưng mà tại sao lại không ai trút giận giúp cho Thẩm Hạ Lan vậy chứ? Còn cần Phương Nguyên nhà chúng tôi bỏ tiền ra vận chuyển trái cây tươi từ nước ngoài về để làm dịu mối quan hệ của cô ta với người trong đoàn đội.”

Lời này vừa nói ra, Thẩm Hạ Lan với Lam Tử Thất lập tức ngớ người.

“Có ý gì?”

Thẩm Hạ Lan trầm mặc hỏi một câu.

Thành Lâm nói với giọng điệu trào phúng: “Sao vậy? Đừng có nói là đoàn làm phim các người ăn trái cây của Phương Nguyên chúng tôi, bây giờ còn đến giả vờ hồ đồ ở trước mặt của tôi nha, nếu như không muốn có dính dáng gì tới Phương Nguyên của chúng tôi thì các người đừng có ăn. Những trái cây đó đều được vận chuyển bằng đường hàng không đến đây, bao nhiêu tiền, các người có biết không hả?”

Xem như là hiện tại Thẩm Hạ Lan đã biết trái cây lúc đầu là do ai đưa đến, mà tại sao Phương Nguyên lại đưa đến với danh nghĩa của cô?

Nếu như ngay từ đầu cô biết số trái cây đó là của Phương Nguyên tặng, có nói cái gì Thẩm Hạ Lan cũng sẽ không nhận.

Bây giờ vô duyên vô cớ bị Thành Lâm trào phúng, sắc mặt của Thẩm Hạ Lan không khỏi tối hơn mấy phần.

“Bao nhiêu tiền vậy, tôi chuyển tiền lại cho anh, thuận tiện nói với Phương Nguyên là sau này bớt làm mấy chuyện như vậy đi, tôi không có cần.”

Lúc nói ra lời này, Thẩm Hạ Lan đã lấy điện thoại ra chuẩn bị chuyển khoản.

Thành Lâm lại cười lạnh: “Sao vậy, cô cảm thấy Phương Nguyên chúng tôi là người thiếu tiền à?”

” Có ý gì, rốt cuộc là muốn làm cái gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play