Diệp Ân Tuấn càng trầm mặc, Thẩm Hạ Lan càng sửng sốt trong lòng.

Cô nghĩ đến tình trạng cái chết của người phụ nữ đó vừa rồi, không khỏi run rẩy.

“Vừa rồi bên này đã phát hiện một thi thể của nữ, bị người ta dìm chết. Anh biết em nhìn thấy gì không?”

“Hạ Lan, em nếu như sợ thì quay về đi, anh cho trực thăng đến đón em.”

Diệp Ân Tuấn coi như đã mở miệng.

Tim của Thẩm Hạ Lan tư dưng nhói đau.

“Là anh làm sao?”

“Không phải.”

Diệp Ân Tuấn hờ hững đáp.

Quả thật không phải là anh làm.

Anh cũng không tính là nói dối.

Thẩm Hạ Lan cầm điện thoại trầm mặc hồi lâu, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.

Cô không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ nói: “Em cúp máy trước, buồn ngủ rồi, quay về đi ngủ.”

Nói xong thì cúp máy.

Có điều Thẩm Hạ Lan cảm thấy cơ thể lạnh toát.

Diệp Ân Tuấn là người như nào cô rõ nhất, tình cảm giữa bọn họ vẫn không đủ khiến Diệp Ân Tuấn đi qua giới hạn. Nếu như không có nhìn thấy thi thể của người phụ nữ này, có lẽ Thẩm Hạ Lan sẽ không nghĩa nhiều, nhưng bây giờ cô lại không thể không nghĩ nhiều rồi.

Cô không biết mình đi về nhà như thế nào, trong đầu luôn lặp lại tất cả những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên ý thức tới Diệp Ân Tuấn đang che đậy cái gì.

Anh muốn che đậy cái gì?

Nếu như người phụ nữ đó chỉ là câu dẫn anh, anh không cần thiết phải làm như vậy. Nhưng làm như vậy rồi, có phải tức là trong miệng của người phụ nữ đó có bí mật, mà bí mật này là cái Diệp Ân Tuấn không hy vọng cô biết?

Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy đầu đau tới mức nứt ra.

Cô dứt khoát không nghĩ gì nữa, trực tiếp nằm ở trên giường rồi ngủ thiếp đi.

Trong mơ luôn có một người phụ nữ đang đuổi theo cô, máu tươi đầm đìa, dọa cô thét một tiếng rồi bò dậy, sau đó thì không ngủ được.

Trời bên ngoài còn chưa sáng.

Thẩm Hạ Lan không còn buồn ngủ nữa.

Mà Lam Tử Thất cũng không ở đây, cô không khỏi thấy có hơi cô đơn hưu quạnh.

Thẩm Hạ Lan bò dậy, bắt đầu chuẩn bị cho chuyện của công ty điện ảnh và truyền thông.

Bây giờ vốn đăng ký chưa đến, cô còn cần phải nghĩ cách, sau đó còn phải tìm mặt bằng, tóm lại không thể ở nhà mở công ty?

Thẩm Hạ Lan rút điện thoại ra xem trang cho thuê nhà, tra tìm từng căn, bất tri bất giác thì trời đã sáng.

Câu chuyện về thi thể của nữ rơi xuống dưới ngày hôm qua đã lan truyền.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan có hơi tắc nghẹn, trực tiếp rời khỏi căn phòng thuê, đến bất động sản Phồn Hoa tìm nhà.

Tìm một vòng cũng không có tìm được căn phù hợp.

Đã sắp trưa, Thẩm Hạ Lan cảm thấy có hơi mệt, cô tìm một tiệm đồ ăn nhẹ ngồi xuống, vừa gọi một phần vằn thắn thì nhìn thấy Tiêu Niệm Vi phong trần bụi bặm đi tới.

“Thật khéo, ở đây cũng có thể gặp được cậu.”

Tiêu Niệm Vi phóng khoáng ngồi xuống, cũng gọi một bát vằn thắn với ông chủ.

Thẩm Hạ Lan có hơi bất ngờ.

“Cậu sao lại ở đây?”

“Hôm nay lười đi làm, ra ngoài đi dạo, vừa hay gặp được cậu, nhìn thấy cậu đến đây ăn nên chạy đến xin bữa cơm, hôm nay cậu mời.”

Tiêu Niệm Vi cười híp mắt nói.

Thẩm Hạ Lan cười nói: “Được, chỉ một bát vằn thắn, tớ vẫn mời được.”

“Lời này là cậu nói đó.”

Hai người mỉm cười rồi nói chuyện, sau đó thì ăn.

Thật sự tiệm bên đường này đồ ăn rất ngon.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play