“ Đây là chuyện gì?” Ở lại quán trọ thêm một ngày mới rời khỏi, Đan Na vẫn luôn không chú ý đến khi ra bên ngoài mới ngạc nhiên.

Bầu trời âm u kéo mây đen đến một chút ánh sáng cũng không thể lọt qua, thêm vào trên những cuộn mây đều ẩn hiện ánh sét lập lòe: “ Bây giờ không phải chỉ mới tới buổi trưa, tại sao khí trời lại âm u như vậy?”

Thiên Vũ dắt ngựa của mình đến, hắn cũng ngước nhìn bầu trời mới nói: “ Cơn mưa hôm qua vừa tạnh thì bầu trời vẫn luôn như vậy, e rằng có chuyện không tốt.”

“ Vậy…”

“ Ta giúp công tử lên ngựa.” Không còn thân phận nữ nhi ngăn cách, Thiên Vũ cũng không cần lo lắng chuyện thất lễ với đối phương. Hắn hai tay đặt bên hông của Đan Na lại dễ dàng nâng y ngồi lên ngựa.

Loạng choạng một chút rồi túm chặt lấy dây cương ngựa, Đan Na nghe xưng hô công tử này có chút không quen, y ngập ngừng một hồi mới nói: “ Tướng quân cứ gọi ta Đan Na là được rồi.”

“ Vậy ngươi cũng không cần gọi ta tướng quân nữa.” Thiên Vũ chỉ là tùy tiện nói một chút, hắn vẫn còn đang cảm thấy lạ vì vừa rồi lúc nâng Đan Na lên ngựa. Cho dù y chỉ mới mười một, mười hai tuổi, thế nhưng cân nặng như vậy hơn nữa vòng eo cũng rất nhỏ. Nếu không phải đã xác định đối phương thật sự không phải nữ, thì cũng thật khó tin cơ thể nam tử lại gầy yếu đến mức đó.

“ Ừm… Thiên Vũ đại ca.” Đan Na suy nghĩ một hồi mới tìm một cái xưng hô khác, y lại lo lắng nói: “ Chuyện đó… ta nói với huynh.”

“ Đúng như lời ngươi nói thì chúng ta không thể chậm trễ nữa, cần phải lập tức trở về thông báo chuyện này cho hoàng thượng, có thể vẫn còn có cách để cứu được Nguyệt thế tử.”

Nghe nói lại khiến Đan Na ngạc nhiên một chút, y nhìn Thiên Vũ một hồi mới nhỏ giọng: “ Huynh tin những lời mà ta nói sao?”“ Ta vẫn không thể nói có tin hay là không.” Chuyện hoán đổi linh hồn này thật sự rất khó tin, nhưng Thiên Vũ không nghĩ Đan Na sẽ lừa hắn. Xét theo quan hệ của y cùng với thế tử, Đan Na không có lý do nào lại tự mình nghĩ ra một câu chuyện như vậy.

“ Ầm, ầm.”

“ Á…” Đột nhiên một vệt sáng bừng lên giữa trời u ám đầy mây, tia sét từ trên cao đánh xuống có thể không xa chỗ bọn họ bao nhiêu. Đan Na giật mình la lớn một tiếng thì sắc mặt lại muốn tái xanh, như vậy cả người cứng ngắt siết chặt lấy cương ngựa.

Thiên Vũ lại nhíu chân mày nhìn lên cao, bầu trời trở nên quỷ dị như vậy quả thật không phải điềm tốt. Hắn phóng mình lên ngựa ngồi phía sau Đan Na, một tay vòng qua ôm lấy eo của y, một tay lại cầm lấy cương ngựa mới nói: “ Không sao, không cần sợ.”

“ Thiên Vũ đại ca?”

“ Chúng ta không thể kéo dài thời gian ở đây nữa, ngươi giữ cho chắc vào.” Thiên Vũ nói xong liền không chờ đợi mà thúc ngựa chạy đi, hắn suy nghĩ có thể hoàng đế đã phát hiện được Nguyệt Linh Phi hiện tại, chính là giả.

- --------------------------------------------------------------------------------

“ Nguyệt Tử Liên.”

Tử Liên trong thân xác Nguyệt Linh Phi bị giam ở thiên lao, nàng đưa mắt nhìn nữ tử xinh đẹp bên ngoài khung sắt, khóe môi lại nâng lên ý cười: “ Tứ công chúa có phải đã nhận nhầm rồi hay không? Nguyệt Tử Liên quận chúa không phải đã sớm không còn nữa?”

“ Đến bây giờ mà ngươi vẫn còn cố chấp như vậy.” Đường Huỳnh Hoa lạnh lùng nhìn Tử Liên lại nói: “ Cho dù ngươi chiếm được thân xác của y thì thế nào? Ngươi vẫn không phải Nguyệt Linh Phi, càng không thể nào so sánh được với y.”

“ Hừ.”

Nguyệt Tử Liên khẽ giọng một tiếng không nói, Huỳnh Hoa lại nghiêm giọng: “ Nói cho ta biết, Nguyệt Linh Phi hiện giờ đang ở đâu?”

Tử Liên nghe thấy liền khẽ cười mà cao giọng: “ Y ở đâu ngươi chắc cũng đã đoán ra rồi đi, nếu đã biết thì cần gì phải hỏi ta. Nguyệt Linh Phi đã không còn cơ hội quay trở lại nữa, đừng tốn công vô ích.”

Huỳnh Hoa nghiến răng nén giận: “ Chỉ vì lòng đố kỵ lại có thể làm ra những chuyện giết chết đệ đệ song sinh, giá họa cho muội muội ruột thịt của mình. Loại nữ nhân ác độc như ngươi, còn cho rằng sẽ có người cần mình sao?”

“ Ha ha ha, đừng ở đây nói những lời vô nghĩa này với ta.” Từ Liên cười nói: “ Nhìn người ở trước mặt ngươi đi, gương mặt này, thân xác này chính là Nguyệt Linh Phi. Dù hoàng thượng biết ta không phải Nguyệt Linh Phi thì đã thế nào? Người cũng không thể xuống tay không phải sao?”

Huỳnh Hoa im lặng không nói, Tử Liên lại càng đắc ý cao giọng: “ Một ngày nào đó người cũng sẽ phải chấp nhận sự thật, Nguyệt Tử Liên đã chết rồi, đã nằm sâu dưới ba tấc đất rồi."

" Hoàng thượng cuối cùng vẫn phải chấp nhận sự thật, rằng chỉ có ta, chỉ còn có ta mới có thể ở bên cạnh người, yêu thương người.”

“ Ngu xuẩn.” Huynh Hoa gắt giọng, nàng lại lớn tiếng ra lệnh: “ Kéo người ra cho ta.”

Nhìn thấy lính canh ngục mở ra cửa thiên lao khiến Tử Liên lo lắng, nàng liếc nhìn Huỳnh Hoa: “ Ngươi… ngươi muốn làm cái gì? Nếu người dám tổn thương thân thể này, hoàng thượng nhất định không để người chết tốt.”

“ Ta sẽ để ngươi nhìn thấy, đi xem hậu quả cho việc mà ngươi đã làm là như thế nào.” Huỳnh Hoa lạnh giọng nói, nàng lại xoay lưng ra khỏi thiên lao: “ Lập tức kéo người ra cho ta.”

“ Vâng thưa tứ công chúa.”

“ Tránh ra, đừng chạm vào ta.” Tử Liên cố gắng phản kháng lại nhưng cũng dễ dàng bị đám người kia kéo ra ngoài, nàng lớn tiếng mắng: “ Các ngươi nên biết ta là ai, buông ra.”

Vừa ra khỏi cửa thiên lao lại ngước đầu nhìn bầu trời u tôi không một chút ánh mặt trời, Huỳnh Hoa nhẹ lắc đầu lại bước chân nhanh về hướng đại điện hoàng cung.

Hoàng cung Ân Ly quốc chỉ mới qua vài ngày đã chỉ còn lại một dáng vẻ hoang vắng lạnh lẽo đến đáng sợ, không có triều thần, không có cung nhân. Khắp đường đi chỉ nhìn thấy con đường u tối không màu sắc, chỉ nghe thấy tiếng trời động đáng sợ dọa người.

Huỳnh Hoa không hề quan tâm đến dáng vẻ hoảng sợ của Tử Liên khi vừa nhìn thấy khung cảnh bên ngoài thiên lao này, nàng bước đi trên những bậc thang đá lạnh lẽo đến đại điện.

Bên trong không còn là chính điện uy nghi lúc trước, trái lại chỉ còn nhìn thấy một cảnh đổ nát hoang tàn. Nhìn qua những vết máu khô củ và mới trên thảm dưới chân, Huỳnh Hoa điềm tĩnh đứng bên dưới đại điện lại lên tiếng: “ Hoàng huynh.”

Hoàng đế ngồi trên long vị, vẫn là dáng vẻ anh tuấn uy dũng đó, thế nhưng chỉ cần nhìn vào liền khiến kẻ khác chỉ muốn chạy thật xa. Kỳ Nguyên đôi mắt lạnh nhìn Huỳnh Hoa, sau đó lại hướng đến Nguyệt Tử Liên đang bị người kéo vào sau.

Hắn đứng lên khỏi long vị, từng bước một thật chậm đi xuống đại điện. Không hề nhìn tới Huỳnh Hoa thêm một lần, Kỳ Nguyên bước qua nàng đến trước mặt Nguyệt Tử Liên thì ngừng lại.

Từ lúc bị kéo vào đại điện đã sợ đến không dám lớn tiếng nữa, Nguyệt Tử Liên không những bị dọa bới khung cảnh trước mắt, nàng đối diện với hoàng đế lúc này càng run rẩy.

Cả cơ thể tựa như bị hóa đá không thể nào cử động, cằm lại đột nhiên bị bàn tay lạnh lẽo nắm lấy nâng lên. Tử Liên hai mắt mở lớn nhìn gương mặt anh tuấn lại tối đen của hắn, nàng muốn tìm một lối thoát cho mình, giọng nói khẽ run lên gọi: “ Hoàng thượng?”

“ Hoàng thượng, ta… á.” Lời vẫn chưa nói hết đã bị hắn túm lấy cổ siết mạnh, Tử Liên chỉ kịp kêu lên một tiếng thì im bật. Không giống như lần trước dám tự tin hoàng đế sẽ không thể ra tay với mình, Tử Liên cảm thấy mùi máu tanh nồng cùng đau đớn trong cổ họng.

Kẻ trước mặt tựa như một con hung thú đánh mất lý trí, chỉ còn cảm giác khát máu muốn giết chết đối phương. Tử Liên bắt đầu vùng vẫy tay chân muốn trốn thoát, thế nhưng không có cách nào thoát ra được.

“ Hoàng huynh, huynh bình tĩnh lại trước đi.” Huỳnh Hoa nhìn thấy hoàng đế như vậy thì hoảng sợ, nàng sợ hắn thật sự sẽ giết chết Nguyệt Tử Liên lúc này mới vội nói: “ Dù thế nào đi nữa thân xác mà cô ta đang mang vẫn là của Nguyệt thế tử, huynh mau buông ra đi.”

“ Thân xác này.” Âm giọng băng lãnh đến giá rét vang lên, hoàng đế tay còn muốn siết chặt hơn, khóe môi nhếch lên một chút ý cười chế nhạo nói: “ Còn giá trị sao?”

Đến chính Huỳnh Hoa cũng phải cảm thấy lạnh người khi đối diện với con người hoàng đế hiện tại, nàng lấy can đảm đi đến lại giữ lấy cổ tay Kỳ Nguyên: “ Huynh nghe muội nói đi, vẫn có cơ hội cứu y trở lại. Huynh hiện giờ không thể giết cô ta, thế tử liền không có chốn để quay trở về?”

Kỳ Nguyên thật sự muốn chính tay bóp chết Nguyệt Tử Liên, sau khi nghe Huỳnh Hoa nói thì ngừng lại. Hắn nơi lỏng khớp tay, mắt nhẹ hướng sang Huỳnh Hoa mới lạnh giọng: “ Muội nói là thật?”

“ Tuy rằng rất yếu ớt nhưng muội vẫn cảm nhận được linh hồn của thế tử vẫn chưa bị tiêu biến, chỉ cần tìm được y muội liền có cách đưa y trở lại với thân xác của mình.” Huỳnh Hoa lại nói: “ Cho dù khả năng rất thấp, muội đều sẽ làm hết sức mình.”

“ Ngươi nói dối.” Nguyệt Tử Liên vừa có thể hô hấp lại bình thường liền lớn tiếng: “ Chúng ta chính là hoán đổi linh hồn cho nhau, Nguyệt Linh Phi đã cùng với thân xác của ta chôn vùi dưới lòng đất, y không có khả năng vẫn còn tồn tại.”

“ Nguyệt Tử Liên ngươi luôn tự tin vào sức mạnh của mình, thế nhưng ngay cả việc thân xác ngươi không thể tương thích cùng linh hồn của Nguyệt Linh Phi cũng không thể nhận ra.” Huỳnh Hoa lại nhìn Kỳ Nguyên: “ Muội có thể chắc chắn trước khi Nguyệt Tử Liên trút hơi thở cuối cùng, linh hồn của thế tử đã bị một thứ gì đó kéo ra ngoài.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play