“ Tưởng gì hóa ra cũng chỉ là một cái thế tử, y trước mặt nhị công chúa cũng dám đánh trống khoe tài sao?” Liễu Như Thì nói rồi lại nhìn thật kỹ Nguyệt Linh Phi, nàng ta chợt cảm thấy vô cùng khó chịu: “ Phải rồi, ta từng nghe nói Nguyệt Tử Liên còn có một đệ đệ song sinh, ngay cả thái độ phách lối không xem ai ra gì cũng thật giống nhau.”
“ Ta…”
Linh Phi còn chưa kịp nói gì Liễu Như Thì lại tiếp: “ Khuyên ngươi một câu, không cần biết ngươi là thế tử gì đó thì cũng không phải tỷ tỷ ngươi, tiểu tử như ngươi tưởng mình cũng có thể dựa hơi của Nguyệt Tử Liên mà xem thường kẻ khác?”
“ Liễu tiểu thư.” Nhị công chúa Đường Lâm Thi biết Liễu Như Thì không ưa gì Nguyệt Tử Liên, nguyên do ai cũng hiểu rõ đó là vì Nguyệt quận chúa có hôn ước cùng với thái tử điện hạ. Đường Lâm Thi sợ Liễu Như Thì sẽ ngu ngốc trút cục tức lên người Nguyệt Linh Phi mới liền nhắc nhở: “ Tốt hơn hết là bỏ qua đi, đừng làm lớn chuyện thêm nữa.”
Không nghĩ đến Đường Lâm Thi sẽ ngăn cản mình, Liễu Như Thì cảm thấy ấm ức nói: “ Nhị công chúa sao lại nói giúp cho y, người không giúp ta lấy lại thể diện?”
“ Thể diện của ngươi muốn lấy lại cũng cần phải xem đối tượng là ai, trở về rồi mới nói đi.”
“ Nhị công chúa, người như thế lại sợ y?” Liễu Như Thì cũng nhất định không chịu thôi, nàng liếc mắt tức giận nhìn Linh Phi, trong lòng khó chịu lại tiến gần hơn: “ Nhìn kỹ thì…”
Thấy người tiến đến gần, Đường Vân Tịnh nhíu mày: “ Ngươi tính làm cái gì?”
“ Lục hoàng tử cần gì phải lo lắng như vậy? Ta chỉ muốn nhìn xem, nhìn thật kỹ gương mặt này.” Liễu Như Thì đưa tay nâng lên cằm của Linh Phi, nàng cố ý bóp mạnh như muốn trút giận nói: “ Nam hài tử cũng có thể xinh đẹp đến như vậy, thật giống với tỷ tỷ song sinh của ngươi, đều là loại tiểu hồ yêu.”
“ Ngươi đi quá giới hạn rồi, lập tức buông Linh Phi ra nếu không đừng trách bản hoàng tử không khách khí.” Đường Vân Tịnh túm lấy cổ tay Liễu Như Thì muốn kéo ra, không ngờ cô ta còn ác ý muốn dùng móng tay bấm vào da thịt Linh Phi. Vân Tịnh lớn tiếng: “ Ngươi làm cái gì vậy hả?”
Đường Vân Tịnh không nén nổi giận, y chẳng cần nói lý hất mạnh tay Liễu Như Thì ra còn dứt khoát đưa chân đạp mạnh vào bụng nàng ta. Liễu Như Thì bị đạp một cái chẳng phải nhẹ mà té ngã, thế nhưng cả Đường Vân Tịnh vì tức giận đã dùng hết sức mà đạp nên mất thăng bằng cũng ngã ngược về phía sau.
“ Lục hoàng tử.” Linh Phi mắt nhìn thấy Đường Vân Tịnh không có vật bám trụ mà cứ thế sắp ngã xuống hồ nước sâu, y không kịp suy nghĩ nhiều vội vàng túm lấy cổ tay Vân Tịnh muốn giữ lại. Nguyệt Linh Phi chính là quên mất mình của hiện tại vẫn chỉ mới là một đứa trẻ sáu tuổi, sức lực của y chắc chắn không kéo nổi Đường Vân Tịnh, thế nên chính mình cũng bị kéo chúi người đến phía trước cùng với Đường Vân Tịnh ngã vào trong hồ: “ Á…”
Những người đứng trên bờ vẫn còn bất ngờ vì chuyện này xảy ra quá nhanh, đến lúc họ có phản ứng cũng chỉ nghe thấy tiếng người rơi xuống nước, còn có cả tiếng la hét của Liễu Như Thì: “ Đau quá… lại dám đối xử với ta như vậy, ta nhất định… nhất định.”
“ Ngươi điên rồi hay sao, còn không mau cứu họ lên?” Đường Lâm Thì lúc này không giữ nổi bình tĩnh nữa mà nóng giận lớn tiếng với Liễu Như Thì, nàng ta sau đó lại vội ra lệnh với mấy thái giám cung nữ phía sau: “ Các ngươi còn đứng chết ở đó làm gì, lập tức cứu lục hoàng tử và Nguyệt thế tử lên.”
“ Vâng… vâng thưa nhị công chúa.”
“ Nhanh lên, mau cứu người.”
Linh Phi rơi vào trong nước vùng vẫy lôi kéo cùng với Vân Tịnh, y nghe bên tai tiếng lao xao ồn ào của nhóm người trên bờ, tay chân quơ quào trong nước nhưng chân không thể đụng tới đáy. Trong lòng bất chợt cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với việc mình sẽ chết, y là lần đầu tiên hối hận khi trước kia mình không chịu học bơi cho đàng hoàng tử tế.
Nước hồ sâu lại lạnh đến đáng sợ, vùng vẫy đến không còn sức liền cảm giác như nước đang tràn vào mũi miệng. Nguyệt Linh Phi không thể thở cũng đã đuối sức, y sau đó liền ngất đi không biết gì nữa.
Quỳnh Minh Viễn sau khi đuổi theo đến nơi không ngờ từ xa lại nhìn thấy Vân Tịnh cùng Linh Phi một lúc ngã xuống nước, hắn không suy nghĩ lập tức chạy đến lao xuống hồ cứu Đường Vân Tịnh, lúc vừa kéo được người lên bờ xoay đầu lại nhìn thấy một bóng đen lướt qua thật nhanh trên mặt hồ.
Minh Viễn trong lòng lo lắng không muốn quan tâm quá nhiều nữa, hắn đặt Đường Vân Tịnh nằm xuống lại vỗ nhẹ trên mặt y: “ Vân Tịnh, ngươi sao rồi?”
“ Không khụ.. khụ, không sao. Còn có… còn khụ…” Đường Vân Tịnh uống mấy lần nước mặt cũng tím ngắt, y vừa ho vừa nôn ra nước mấy lần còn cố gắng nói: “ Còn có Linh Phi, nhanh đi cứu y.”
“ Không kịp nữa.”
“ Cái gì?” Vân Tịnh đang vỗ mạnh trên lòng ngực mình liền trợn hai mắt, y xoay đầu căng thẳng lướt mắt tìm kiếm trên mặt hồ rộng lớn yên tĩnh. Vân Tịnh sắc mặt chuyển xanh trắng lo sợ nói: “ Linh Phi đâu rồi, y… y cùng với ta rơi xuống… không lẽ nào.”
“ Bình tĩnh đi.” Quỳnh Minh Viễn nhìn thấy y xem như không có việc gì rồi mới thở ra một hơi, hắn vừa vắt nước trên y phục ướt của mình vừa nói: “ Vừa rồi có kẻ nhanh tay hơn ta, đã cứu Nguyệt thế tử mang đi rồi.”
“ Ra là vậy, ngươi lại không chịu nói rõ…” Đường Vân Tịnh nghe liền cảm thấy nhẹ nhõm, y sau đó lại lập tức phát hoảng mà là ầm lên: “ Cứu nhưng là ai cứu? Đưa đi đâu?”
“ Làm sao ta biết được.”
“ Quỳnh Minh Viễn, ngươi còn có thể bình tĩnh như vậy? Không biết là ai cũng để hắn đưa Linh Phi đi, ngươi còn không mau đuổi theo đòi người lại.”
“ Ngươi tự lo cho mình đi.” Quỳnh Minh Viễn đứng lên cũng kéo Vân Tịnh dậy: “ Công phu của kẻ đó cao đến vậy, đừng nói ta lập tức đuổi theo cũng đuổi không kịp, cho dù kịp đi nữa chỉ với một mình ta cũng có khả năng đòi lại người sao?”
“ Ngươi…”
“ Đừng quá lo, ta thấy kẻ kia chắc là ảnh vệ thài tử điện hạ sắp xếp bảo vệ bên cạnh Nguyệt thế tử, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“ Ảnh vệ?” Đường Vân Tịnh ngạc nhiên, đó chẳng phải đội ngũ những tử sĩ được huấn luyện chỉ phục tùng dưới hoàng đế, thái tử thế nhưng cũng có thể điều động được họ.
Thái Dương điện sau khi thái y bắt mạch cho hoàng đế lại trở ra, ông quỳ gối trước mặt các vị hoàng tử và hoàng hậu vẫn chưa dám lên tiếng. Tứ hoàng tử Đường Trí Nhân lo lắng hỏi: “ Bệnh tình của phụ hoàng ra sao rồi?”
Lão thái y không dám ngước đầu nhìn hoàng hậu. thái tử và tứ hoàng tử, ông giọng nói chậm chạp cũng run lên: “ Hoàng thượng… người đã rất yếu rồi, thần sợ rằng hoàng thượng sẽ không thể qua khỏi đêm nay.”
“ Không qua khỏi?” Đường Trí Nhân là một trong những hoàng tử hiếm hoi thật sự xem hoàng đế như phụ hoàng, hắn vừa nghe đã muốn chết lặng.
“ Vương thái y, ngươi nói vậy là có ý gì?” Hoàng hậu Nguyệt Thiện đôi mắt đã ửng đỏ nhòa lệ: “ Ngươi là người đứng đầu thái y viện, bây giờ chỉ có thể ở đây nói khó lòng qua khỏi, lời đại nghịch bất đạo nay? Nếu ngươi hôm nay không thể trị khỏi cho hoàng thượng, bản cung nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
“ Xin hoàng hậu tha tội.” Vương thái y vội dập đầu, trán ông đụng xuống mặt đất kêu ra tiếng: “ Sức khỏe của hoàng thượng thật sự đã quá suy yếu, thân vô năng đã không còn cách nào nữa.”
“ Ngươi…”
“ Nếu phụ hoàng thật sự không thể gắng gượng tiếp, mẫu hậu cũng không cần làm khó Vương thái y nữa.” Kỳ Nguyên đột nhiên lên tiếng, hắn điềm tĩnh nói: “ Huỳnh Hoa, muội đưa mẫu hậu về An Thái cung nghỉ ngơi đi.”
“ Vâng thưa thái tử ca.” Những lúc như vậy công chúa sẽ không được gọi đến, chỉ riêng tứ công chúa Đường Huỳnh Hoa theo hầu sau hoàng hậu nên xem như ngoại lệ. Nàng dìu một bên cánh tay của Nguyệt Thiện dịu giọng nói: “ Mẫu hậu, Huỳnh Hoa đưa người trở về nghỉ ngơi trước, chờ khi sức khỏe của phụ hoàng chuyển biến tốt rồi thái tử sẽ cho người đến báo lại với mẫu hậu có được không?”
Nguyệt Thiện thở dài một hơi, nàng nhẹ nhẹ vỗ bàn tay đang dìu mình của Huỳnh Hoa: “ Được rồi, chúng ta trở về.”
Hoàng hậu vừa xoay lưng thì nỗi buồn khổ đau thương trong mắt cũng lập tức biến mất, nàng thừa biết sức khỏe hoàng đế đột nhiên suy yếu chắc chắn không phải do bệnh tình lâu ngày mấy năm qua. Việc hoàng đế mấy ngày trước tình hình sức khỏe đã tốt hơn rất nhiều, ngoài cung nhân hầu hạ ở Thái Dương điện thì không có quá nhiều người biết, chính vì vậy chỉ cần bọn họ không nói sẽ chẳng ai mảy may có nghi ngờ.
Nguyệt Thiện hiểu rất rõ nhi tử của nàng đã làm ra chuyện gì, sợ rằng hoàng đế tình trạng nguy cấp lúc này là do hắn làm không sai, nàng như vậy đương nhiên không cần suy nghĩ vẫn sẽ ủng hộ hắn. Thế nhưng thân là hoàng hậu Ân Ly quốc, Nguyệt Thiên không thể tránh khỏi làm ra vẻ bi thương đau khổ.
Hoàng hậu Nguyệt Thiện từ trước đến nay đã không phải người có tâm tư giỏi làm bộ, nàng đã từng rất yêu hoàng đế nhưng lòng bắt đầu nguội lạnh vì hắn có quá nhiều phi tần để sủng ái.
Tuy Nguyệt Thiện từng suy tính muốn ngồi vững trên ngôi vị hoàng hậu, thế nhưng để đi lên ngôi vị này lại hiếm hoi trong nữ tử hậu cung chưa từng làm ra việc gì sai trái. Kỳ Nguyên sợ là không muốn xem nàng trái lòng diễn vở kịch khó khăn, cũng diễn không đạt này mới muốn để Huỳnh Hoa đưa người về trước.
“ Vương thái y, ngươi cũng lui xuống đi.” Kỳ Nguyên ra lệnh.
Vương thái y nghe thì vội vàng đứng lên hành lễ, sau đó theo lệnh lui đi: “ Vâng thưa thái tử điện hạ.”
“ Sao lại bảo thái y đi, huynh không nghe thấy phụ hoàng bệnh tình đang rất nghiêm trọng hay sao?” Tứ hoàng tử Đường Trí Nhân lớn tiếng: “ Huynh làm như vậy là có ý gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT