“ Điện hạ, ở đây là hoàng cung… người trước bỏ Phi Nhi xuống mới nói đi.” Linh Phi nhận ra xung quanh có rất nhiều người chú ý đến mình mới cảm thấy không thoải mái, y nhỏ tiếng nói chỉ đủ để Kỳ Nguyên nghe thấy.

Kỳ Nguyên lại làm như chẳng hề nghe thấy gì, hắn dịu giọng nói: “ Phi nhi xem qua không giống như ta nghĩ, ngươi mới ngày đầu đến học viện đã có thể làm quen với nhiều người như vậy. Liệu rằng vừa rồi ta có bỏ lỡ gì rồi không?”

Vừa nghe thái tử nói thì không khí cũng muốn nặng thêm một tầng khí lạnh, cho dù hắn vẫn đang dùng thái độ ôn hòa để nói chuyện với Linh Phi thế nhưng lại đánh đúng vào trọng điểm.

Lục hoàng tử Đường Vân Tịnh bấy giờ mới hiểu ra vừa rồi vì sao mọi người đều có hành xử lạ đến vậy, y không tránh khỏi có chút sợ hãi mà chậm rút về phía sau Quỳnh Minh Viễn.

Cả Triệu Khiêm cùng với Thiên Vũ bây giờ cũng im lặng không nói gì, chỉ có Minh Viễn cảm thấy áp lực nhìn Nguyệt Linh Phi hy vọng y sẽ không nói ra vấn đề gì đó khiến Vân Tịnh phải chịu tội.

“ Sao vậy, không nói cho Nguyên ca ca nghe được sao?” Kỳ Nguyên lại khẽ đưa tay béo trên gò má của Linh Phi.

Nguyệt Linh Phi nhận ra không khí căng thẳng lúc này, y chừng chừ một lúc xong lại liền tươi cười nói: “ Điện hạ thật sự đến muộn một lúc, ta cùng với lục hoàng tử đã kết thân với nhau rồi.”“ Vậy sao?” Kỳ Nguyên xoay đầu nhìn Đường Vân Tịnh đang rút sau lưng Minh Viễn, hắn chậm rãi nói: “ Chỉ mới một lúc ngươi đã có thể cùng với Vân Tịnh kết thân được rồi?”

“ Đúng vậy điện hạ.” Linh Phi túm lấy tay Kỳ Nguyên trên mặt mình, y không có khả năng nói dối hắn nhưng nếu bỏ bớt vài chuyện chắc là không có vấn đề đi: “ Là do Phi Nhi vừa mới đến vẫn chưa biết gì nhiều mới cùng với lục hoàng tử bắt chuyện, không ngờ chính mình lại bất cẩn chút nữa bị ngã rồi, rất may là có Quỳnh đại công tử cùng với Triệu Khiêm điện hạ giúp Phi nhi mới không có bị thương.”

“ Các ngươi sao?” Kỳ Nguyên nghe nói lại bỏ qua Thiên Vũ mà nhìn Triệu Khiêm hỏi.

“ Khụ…” Đột nhiên vấn đề lại bị ném qua chỗ mình, Triệu Khiêm căn bản không muốn đối phó mới đưa quạt trước ngực vừa phe phẩy vừa hướng mắt đi nơi khác tùy tiện lên tiếng đối phó: “ Nguyệt thế tử nói như vậy, thì chính là như vậy không phải sao?”

“ Thái Lâm.” Kỳ Nguyên thái tử thế nhưng lại không chịu thôi, hắn lớn tiếng gọi cận vệ Thái Lâm lại ra lệnh: “ Ngươi nói thử xem.”

Đường Vân Tịnh run lên một chút, y sợ đến mức tay cũng đổ mồ hôi trơn ướt bám vào y phục của người đang che chắn phía trước mình. Quỳnh Minh Viễn trái lại lúc này tỏ ra vô cùng bình tĩnh, hắn thiếu niên mười bốn tuổi lại cố ý liếc nhìn Thái Lâm gây áp lực đến đáng sợ.

Thái Lâm đương nhiên có thể nhận ra Quỳnh Minh Viễn đang cảnh cáo mình, ngay cả những người khác cũng không ai muốn hắn nói ra việc gì không hay khiến thái tử nổi giận. Thế nhưng Thái Lâm ngoại trừ nói thật là do Lục hoàng tử gây rối trước thì không có cách nào khác: “ Thưa điện hạ, vừa rồi lục hoàng tử…”

“ Nguyên ca ca.” Linh Phi đột nhiên lên tiếng gọi, y dùng hai bàn tay nhỏ của mình ôm lấy mặt Thiên Vũ kéo hắn nhìn lại. Tình hình cấp bách cứu người mới là quan trọng, Linh Phi nghĩ vậy mới lại làm ra vẻ như tiểu hài tử không hiểu chuyện mà nũng nịu với hắn: “ Phi nhi lần đầu tiên đến học viện đã có thể kết bạn được rồi, người không phải sợ ta lo lắng chuyện không đâu hay sao, người không vui khi thấy ta kết bạn được sao?”

Kỳ Nguyên nghiêm mặt không nói, Linh Phi lại không cần mặt mũi nữa mà ra vẻ đáng tội nghiệp nhỏ tiếng: “ Phi nhi từ bé chỉ quanh quẩn ờ Thái Mộc cư, ta chỉ muốn có thêm bạn để nói chuyện thôi. Không lý nào người nỡ để Phi nhi ở học viện lúc nào cũng chỉ có một mình?”

“ Ngươi còn có ta không phải sao?” Kỳ Nguyên đột nhiên lạnh giọng nói, hắn như vậy đến cả Linh Phi cũng không biết nên đối phó ra sao mới phải.

“ Ngươi có thể nào hạ bớt sát khí trên người mình xuống hay không, dọa đến cả Nguyệt thế tử của người cũng phải vừa lo vừa sợ rồi.” Triệu Khiêm vừa rồi không muốn tìm phiền phức khoanh tay đứng nhìn cũng không nỡ xem tiếp, hắn thở ra một hơi rồi lại dùng quạt khẻ nhẹ lên vai của Kỳ Nguyên: “ Thái tử điện hạ nhìn xung quanh mà xem mọi người thế nào, ngươi muốn ngày đầu Nguyệt thế tử đến học viện lại trở thành một mớ hỗn loạn?”

“ Ngươi ngày càng không biết phân nặng nhẹ.” Kỳ Nguyên liếc mắt cảnh cáo thái tử Thái Lân quốc.

Triệu Khiêm thế nhưng cũng không giống thật sự bị hắn dọa sợ mà ngang nhiên nói tiếp: “ Phải phải, là ta không biết nặng nhẹ. Cứ chờ đến xong buổi giảng hôm nay ta liền tùy ngươi xử trí, bây giờ thì nên để lão sư bắt đầu việc của mình được rồi.”

Phường lão thái phó thật sự đã đến từ lâu, chỉ là ông khi đến cũng đã nhìn qua tình hình bên ngoài học viện lúc tam hoàng tử xảy ra chuyện. Bây giờ có thêm trăm lá gan Phường lão thái phó cũng không dám chen ngang thái tử mà vội vàng lên tiếng: “ Không sao ạ, thật sự không cần phiền đến thái tử điện hạ mất hứng. Lão thần có thể chờ không có việc gì.”“ Như vậy thì không tốt đâu điện hạ.” Nguyệt Linh Phi chen vào nói, y kéo tay nơi cổ áo của Kỳ Nguyên: “ Điện hạ nhanh bỏ ta xuống đi, người không phải đã đáp ứng Phi nhi lúc ở trong cung sẽ không… sẽ không…”

“ Sẽ không?” Kỳ Nguyên nhìn thấy vật nhỏ lúng túng không nói ra lời được, hắn thế nhưng lại hứng thú hỏi lại: “ Ngươi nói ta đáp ứng cái gì?”

“ Là việc… ở trong cung sẽ không…” Linh Phi ấp úng một hồi vẫn không thể nói hết câu, mặt cũng đã đỏ bừng khiến ai nhìn thấy cũng đoán ra được thái tử thường khi rất hay làm những chuyện kỳ quái với y nha.

Linh Phi cuối cùng vẫn là chịu bỏ cuộc, y cũng không thể nói trước mặt bao nhiêu người hắn sẽ không hôn hay ôm ấp mình trước mặt họ: “ Bỏ đi… người rõ ràng biết ta không thể nói…”

“ Không nói được?” Kỳ Nguyên khẽ nâng lên khóe môi: “ Ngươi không nói vậy xem như bản thái tử chưa từng hứa qua.”

“ Người rõ ràng muốn bắt nạt Phi nhi.” Linh Phi vội nói cũng dùng tay che lên miệng mình, giống như y chỉ cần không cẩn thận là liền lập tức bị hôn vậy.

Hành động nhỏ đó của Linh Phi thế nhưng lại phơi bày tất cả hiếu kỳ của những người nhìn thấy, Triệu Khiêm trong lòng đoán rõ nhất liền không tránh khỏi muốn xem thường thái tử đôi chút. Lại có thể ra tay với cả một tiểu hài tử ngây thơ trong sáng như vậy, đúng là không thể nhìn bề ngoài mà đoán được bản tính con người mà.

Kỳ nguyên so với việc để tất cả mọi người đều biết tiểu vật nhỏ này là của hắn lại vô cùng hài lòng, chính vì thế cũng không quan tâm đến mấy vấn đề trước đó mà lên tiếng nói: “ Chỗ ngồi của ngươi ở đâu?”

“ Chỗ ngồi…?” Linh Phi ngạc nhiên xong liền đưa tay chỉ vào vị trí cạnh cửa sổ mà ban đầu mình chọn: “ Chính là ở đó.”

Kỳ Nguyên nhìn xem vị trí Linh Phi chỉ lại hướng Thái Lâm ra lệnh: “ Ở đây không còn việc của ngươi, ra ngoài đi.”

“ Tuân lệnh điện hạ.”

Không khí khó thở vừa rồi bây giờ mới có thể thoải mái hơn một chút, Quỳnh Minh Viên căng thẳng trong lòng cũng buông xuống, hắn nhìn Linh Phi trên tay Kỳ Nguyên nhẹ gật đầu một cái xem như cảm tạ y giúp đỡ.

Triều Khiêm từ khi đến Ân Ly quốc làm chất tử thì cũng xem như khá thân với thái tử Đường Kỳ Nguyên, hắn lần đầu tiên nhìn thấy Kỳ Nguyên để tâm đến một người như vậy nên trong lòng lại càng thêm hứng thú muốn tìm hiểu đôi chút. Hắn suy nghĩ xong rồi mới gương mặt tươi tỉnh hướng Phường lão thái phó cúi người nói: “ Phường lão sư, đã hết chuyện rồi. Mời lão sư vào bắt đầu bài giảng.”

“ Đa tạ Triệu Khiêm điện hạ.” Phường lão thái phó xem thái tử điện hạ đã đưa Nguyệt thế tử ngồi vào chỗ rồi mới an tâm, ông hít vào thở ra vài lần để giảm bớt căng thẳng rồi mới có thể bắt đầu bài giảng khi có cả thái tử cũng đến nghe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play