Mặc Nhiên một đường đuổi theo hướng cô đi nhưng chẳng thấy bóng ma nào cả. Lại để mất dấu vật nhỏ rồi. Thở dài tiếc nuối, hắn bỏ đi, không chút phát hiện ra một người đang núp phía đằng sau gốc cây ngay cạnh đó, ánh mắt lóe lên vẻ cay độc.

Sau khi rời khỏi lớp học, Giai Hy tản bộ quanh trường mấy vòng rồi đến phòng hiệu trưởng, tự nhiên đẩy cửa bước vừa, cô bị đống dạ phục cùng trang sức chất đầy phòng làm lóa đôi mắt hợp kim titan của mình. Móe, nhiều như vậy sao, mỗi ngày 1 bộ cũng chưa chắc dùng hết đống này.

" Con đến rồi à. " Tiêu Hoắc từ sau đống dạ phục bước ra, cười nhìn Giai Hy sau đó kéo cô đến chỗ chất dạ phục và trang sức.

" Con xem, đây là ta nhờ hơn 100 nhà thiết kế đặt làm riêng cho con đó, con ưng món nào thì lấy, ngày mai mặc đến buổi tiệc, đống còn lại ta sẽ sai người chuyển đến nhà con sau. "

Giai Hy nhìn đống đồ được thiết kế tinh xảo trước mặt mà đau đầu. Mặc dù biết toàn bộ đống này vẫn là của mình nhưng từ trước đến nay cô ghét nhất là chọn đồ nha, trong đống này mà chỉ chọn có vài món thì cô phải làm sao, chẳng nhẽ treo đống này đến buổi tiệc. Nghĩ đến bộ dáng tắc kè hoa của mình, cô lắc đầu liên tục. Thôi thì chọn đại một bộ vậy. Cô nhắm mắt, vươn tay chỉ vào một bộ dạ phục cùng trang sức gần đấy.

" Tiểu Hy, con có mắt nhìn thật đó. " Tiêu Hoắc cầm đồ Giai Hy chọn lên tấm tắc khen.

- Ta là dải phân cách đáng eo

Cầm túi đồ được đóng gói cẩn thận trên tay, cô về lớp học, dọc đường có không ít ánh mắt nhìn chằm chằm cô, đặc biệt là các nữ sinh, nếu ánh mắt có thể giết người thì chỉ sợ Giai Hy đã bị giết không dưới nghìn lần.

" Giai Hy, chuyện của cậu với Mặc Nhiên là thế nào? Tại sao cậu không nói gì với tôi. " Chẳng biết Lâm Tuyết từ đâu chui ra chất vấn cô, đã vậy còn bày ra vẻ " người bị hại ".

" Tôi với cậu không thân thì việc gì phải kể về đời sống cá nhân của mình với cậu. " Gạt tay cô ta ra, Giai Hy ghét bỏ phủi phủi chỗ bị đụng mấy lần.

Lâm Tuyết bị gạt ra liền trực tiếp ngã xuống đất, hành động này của cô ta lập tức thu hút vô số ánh mắt của những học sinh gần đó. Vốn cô ở trường đều bị mọi người ghét nên mọi công kích không ngừng hướng về phía Giai Hy, trong đó, nhóm nam sinh thích Lâm Tuyết là bày tỏ rõ nhất.

" Lâm Tuyết chỉ lo lắng cho cô,không trả lời thì thôi, việc gì phải đẩy cô ấy ngã chứ. "

" Nghĩ mình là ai cơ chứ, được con gái cưng của Lâm Gia quan tâm mà còn không biết điều. "

" Các cậu dừng lại đi, mình là tự ngã, không hề liên quan đến Giai Hy. "

" Đến giờ mà cậu vẫn còn bênh vực cô ta. "

" Cậu lương thiện như vậy sẽ bị người lợi dụng đó. "

Giai Hy đứng bên cạnh nhìn vở kịch Lâm Tuyết tạo dựng khẽ nhướn mày.

" Có vẻ các cậu tin lời Lâm Tuyết nói thật đó.

" Lâm Tuyết không bao gờ nói dối chuyện gì cả. "

" Nếu nữ thần Lâm Tuyết của cậu không bao giờ nói dối, thì cậu phải tin lời nói: MÌNH LÀ TỰ NGÃ của cậu ấy. Hay là căn bản cậu không hề tin lời của Lâm Tuyết. "

" Không, không phải như vậy, tôi... tôi. "

Có người không biết đáp thế nào liền giơ tay muốn tát vào mặt Giai Hy nhưng bị cô nhanh tay giữ lại, còn phản công tát ngược một cái.

" Sao, thẹn quá hóa giận à. " Nhếch môi, cô vứt tay nam sinh ra.

" Không có. Lâm Giai Hy, đừng có quá đáng! "

" Ta quá đáng chỗ nào. Nữ thần của các ngươi nói tự mình ngã liền là cô ta tự mình ngã, liên quan gì đến ta. Còn việc ngươi muốn đánh người thì ta chỉ phòng vệ chính đáng thôi. "

Nhìn nhóm nam sinh trở nên ấp úng, cô cầm đồ rời đi. Muốn chơi ta, tu tám trăm kiếp đi, hừm, tám trăm kiếp cũng không đủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play