“Mày không biết? Đại Ca chưa kể cho mày nghe à?” Tần Phong tỏ vẻ cà lơ phất phơ. “Được, thế thì chúng ta hãy làm rõ chuyện này. Nói thẳng nhé, bố mẹ mày đưa tao một trăm ngàn tệ, tao vui vẻ nghỉ học nên không hề cao thượng như mày nghĩ đâu. Tao là một thằng tiểu nhân bỉ ổi, ok chưa?”
“Chỉ vì một trăm ngàn tệ?”
Hạ Nhất Phàm chẳng dám tin.
“Cái gì mà ‘chỉ vì một trăm ngàn tệ’? Mày đúng là không ăn nhạt nên chẳng biết thương mèo, không ở trong hoàn cảnh người khác, không hiểu được nỗi khổ của người ta. Vào thời điểm đó, số tiền ấy đủ cho dân nông thôn tụi tao xây nhà tầng rồi. Tao có thể không động lòng hả?”
Hạ Nhất Phàm siết chặt nắm đấm, kêu răng rắc.
“Trong mắt mày, để chấm dứt mối quan hệ giữa chúng ta, chỉ cần một trăm ngàn tệ?”
“Người giàu bọn mày tất nhiên không hiểu nổi sức hấp dẫn của số tiền ấy. Phim toàn thế mà, ‘tôi trả cậu một triệu tệ, chia tay con trai tôi đi’. Tao không phải loại ảo tưởng sức mạnh, một trăm ngàn tệ là đủ rồi.” Tần Phong cười ha hả. “Cứ theo cách này, tao cua thêm vài thằng bạn thiếu gia nữa thì giàu nứt đố đổ vách luôn, chẳng cần mở quán lẩu làm gì.”
“Tần Phong.” Mắt Hạ Nhất Phàm đỏ ngầu. “Con mẹ nó, mày đúng là khốn nạn đến mức đéo còn là người.”
“Thôi, giờ mày nhìn rõ bản chất tao rồi, cho qua chuyện này được chưa? Mà chúng ta thì có quan hệ gì? Tao cũng chưa ȶɦασ mày, mày không cần vật vã đòi tự tử như bị lừa mất đời còn gái, bị làm to bụng vậy đâu.”
Cú đấm của anh sắp sửa giáng xuống mặt hắn thì bị Cố Diệc Minh ngăn cản.
“Thôi.”
Hạ Nhất Phàm chẳng nói chẳng rằng, đạp cửa bỏ đi.
Tần Phong ngồi ngẩn ngơ một lúc, sau đó cũng đứng dậy, cười ha hả với Dư Bắc.
“Út Cưng, nếu bọn anh đánh nhau thì đã làm vỡ đồ đạc rồi. Bát đũa nhà hai người chắc đắt lắm nhỉ? Anh bảo mà, không ai chịu nổi tính nết của thằng ngu đó. Chỉ xin nhà nó ít tiền thôi, có nhất thiết phải thế không? Ki bo vãi…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT