“Chào thầy Thành, cô Tưởng, chào mọi người, em là Chương Tử Oánh, cứ gọi Bé Oánh là được ạ.”

Giọng Chương Tử Oánh thều thào, có vẻ như không khoẻ.

Dư Bắc lấy làm lạ.

Lần trước tham gia “Tôi Là Diễn Viên” cô ta vẫn nhảy nhót tưng bừng còn gì?

Sao hôm nay đã ủ rũ vậy rồi?

Đi đêm lắm bị ma hút mất dương khí à?

“Chào mọi người, em là Tôn Nguyệt Hân.”

“Tôi là Kiều Hàn, chào mọi người.”

Lâm Bối Nhi quả nhiên rất cứng, cậu ta hỏi thẳng Chương Tử Oánh: “Chị không khoẻ à? Đừng ngất trêи đường nhé. Cần gọi cấp cứu không?”

Chương Tử Oánh cười cực kỳ kiên cường, giơ nắm đấm lên, đáp: “Không sao, tôi sẽ cố gắng không liên luỵ mọi người.”

Tôn Nguyệt Hân nói đỡ: “Dạo này tình trạng của Tử Oánh hơi kém thôi. Phiền cậu lịch sự một chút.”

“Ồ.” Lâm Bối Nhi tỉnh bơ. “Xin lỗi, tôi sống ở nước ngoài lâu nên bộc trực thế đấy.”

Dư Bắc vui như mở cờ trong bụng, “bạn thuở bé” và “bạn gái cũ” đúng là thiên địch.

Cậu bắt đầu thấy Chương Tử Oánh phiền rồi.

Đảm bảo cô ả đến vì Cố Diệc Minh.

Không khoẻ thì ở nhà nghỉ ngơi đi.

Thiếu việc làm một ngày chắc flop, chắc chết đói luôn hả?

Không được, lần này phải phê bình Cố Diệc Minh.

Chọn bạn gái cũ kiểu gì vậy?

Mắt mũi thế nào đấy? Cận thị à?

Mắt anh chẳng đơn giản là có vấn đề nữa rồi, dính toàn cứt thì đúng hơn!

Vợ chồng Thành Đạo Quốc lớn tuổi nhất, tạm coi như phụ huynh.

Thành Đạo Quốc nói: “Đạo diễn, đã tập hợp đủ các thành viên, chúng ta đừng lãng phí thời gian ở sân bay nữa.”

“Vâng.” Đạo diễn cầm loa hô: “Quy tắc của ‘Bạn Đồng Hành’ là hai người hợp thành một đội, cùng nhau tận hưởng chuyến du lịch những ngày tiếp theo. Bây giờ mời mọi người tự chia đội.”

Vợ chồng Thành Đạo Quốc tất nhiên không cần phải bàn.

Tiêu Thành Chu Kiêu cùng nhóm, đương nhiên đi chung với nhau.

Chương Tử Oánh và Tôn Nguyệt Hân đã nắm lấy tay nhau, tỏ vẻ chị chị em em thắm thiết.

“Anh Diệc Minh, em với anh một đội nhé?” Lâm Bối Nhi chủ động đề nghị.

Cố Diệc Minh ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu chia cắt tôi với Dư Bắc?”

Dư Bắc quay phắt sang nhìn anh.

Chúng ta là một đôi khi nào?

Sao không báo cho em biết?

“Em thấy ban nãy anh Diệc Minh không lên tiếng, tưởng anh vẫn chưa có đội.”

“Còn phải hỏi nữa à? Tôi và Dư Bắc bên nhau bao nhiêu năm rồi.” Cố Diệc Minh hơi ngừng lại, nói tiếp: “Chắc chắn tâm đầu ý hợp hơn.”

Ai hiểu nổi anh?

Em luôn luôn không theo kịp cái tư duy trai thẳng của anh.

Lâm Bối Nhi chẳng dám cãi Cố Diệc Minh, đành miễn cưỡng vào chung đội với kẻ lẻ loi Kiều Đào Tẩu.

“Chào Bối Nhi. Hì hì.”

Người yếu thế nhất ở đây là Kiều Hàn, do đó với ai anh ta cũng rất khách sáo.

“Ừm.”

Ngay cả cười xã giao Lâm Bối Nhi cũng lười.

Đạo diễn lại cầm loa hô: “Từ Urumchi tới địa điểm ghi hình Kanas cần lái xe mười ba tiếng đồng hồ, chương trình đã chuẩn bị hai chiếc xe, mỗi chiếc chỉ ngồi được năm người, bao gồm tài xế. Mời mọi người chia nhóm.”

“Hả? Còn phải tự lái xe à?”

“Tôi không biết lái.”

“Tôi chưa có bằng.”

“Chương trình ác thật.”

“Tôi bắt đầu thấy hối hận vì tham gia chương trình rồi đấy.”

Dư Bắc cũng muốn nói leo vài câu.

Đoạn này người ta viết trong kịch bản, cậu học thuộc rồi.

Đã bảo mà, Cố Diệc Minh chính là cái cột chọc trời chắn giữa con đường diễn xuất của mình.

Nhưng Cố Diệc Minh đã kéo cậu đến chỗ chiếc xe gần nhất, mời thêm cả vợ chồng Thành Đạo Quốc.

“Thầy Thành, cô Tưởng đi chung với bọn em đi.”

“Được.”

Vợ chồng Thành Đạo Quốc có tuổi rồi, Cố Diệc Minh chủ động nhận nhiệm vụ tài xế.

“Anh Diệc Minh, xe anh vẫn thiếu một người nhỉ?”

Lâm Bối Nhi đúng là tính toán đâu vào đấy, dù sao cậu ta cũng chẳng muốn ngồi cùng Kiều Hàn.

Song xe còn lại gặp vấn đề, không ai biết lái cả.

“Bối Nhi, cậu biết lái xe không?” Kiều Hàn ngại ngùng nói: “Tôi mới lấy bằng, chưa lái quen, đi đường dài thế tôi sợ…”

Lâm Bối Nhi lạnh lùng từ chối: “Tôi đi xe anh Diệc Minh.”

“Hai chúng ta mới là một đội chứ…” Kiều Hàn mếu máo.

Lâm Bối Nhi sắp nổi khùng: “Mấy người ai thích lái thì lái, tôi không nhé.”

Tình thế lâm vào bế tắc, những thành viên kia chẳng thuyết phục nổi Lâm Bối Nhi, bèn bắt đầu cùng đạo diễn bàn bạc việc thay đổi kế hoạch.

Dư Bắc vẫy Lâm Bối Nhi, nói thầm với cậu ta một câu.

Lâm Bối Nhi trợn trừng mắt.

“Thật à?!”

“Cậu không đọc tin tức hả?”

“Đệt… Con đỗn này, rảnh thì cọ bồn cầu đi!” Lâm Bối Nhi nghiến răng nghiến lợi. “Tôi sang bên đấy.”

Mọi người mắt chữ a mồm chữ o, không rõ Dư Bắc dùng chiêu gì mà khuyên được Lâm Bối Nhi cứng đầu cứng cổ.

“Em nói gì với cậu ta vậy?” Cố Diệc Minh tò mò.

“Không có chi, bí mật.”

Cố Diệc Minh doạ nạt: “Dư Bắc, em muốn chết à? Dám giấu anh?”

“Ha.” Dư Bắc đốp lại: “Anh cũng đâu kể cho em biết chuyện anh có bạn gái.”

Thật ra Dư Bắc bảo Lâm Bối Nhi rằng Chương Tử Oánh là bạn gái cũ của Cố Diệc Minh.

Với tính cách của Lâm Bối Nhi, chắc chắn cậu ta sẽ tới gặp trực tiếp để đuổi thẳng cổ mấy ả hồ ly dám dụ dỗ Cố Diệc Minh.

Đây là chiêu mượn dao giết người.

Ôi, đồ xấu xa quyến rũ này.

Nếu ở trong phim cung đấu, mình chắc chắn sẽ là kẻ giành chiến thắng cuối cùng.

“Út Cưng, mồm mép em càng ngày càng ghê gớm.” Tâm trạng Cố Diệc Minh rối bời. “Em thay đổi rồi.”

Dư Bắc ngẩng đầu, cười khẩy: “Đúng, ai mà không thay đổi chứ?”

Xin lỗi, Dư Bắc ngày xưa chết rồi.

Tổng giám đốc Cố, ngài quên à? Chính tay ngài đã giết cậu ta.

Từ giờ trở đi hãy gọi tôi là Nữu Hỗ Lộc Dư Bắc.

Đàn ông, đẹp trai nhất là khi chẳng yêu ai.

“Úi…”

Đồ khốn Cố Diệc Minh.

Đánh vào đầu đau thế.

Bên kia cãi nhau mãi, cuối cùng Tiêu Thành và Chu Kiêu ít tuổi nhất nhượng bộ, Tiêu Thành qua xe Cố Diệc Minh ngồi.

Cậu ta mỉm cười, vươn tay mở cửa ghế lái phụ.

Mới bước một chân lên, Tiêu Thành đã bị Cố Diệc Minh nhìn chằm chằm.

“Ặc…”

Tiêu Thành chẳng biết mình làm sai điều gì, bèn đổi sang chân kia.

Ánh mắt Cố Diệc Minh càng gay gắt hơn.

Tiêu Thành toát mồ hôi: “Em nên đặt ʍôиɠ lên trước ạ?”

Cố Diệc Minh bảo: “Đây là chỗ của Dư Bắc.”

“À, à… Vâng, vâng.”

Tiêu Thành chuồn xuống phía sau, ngoan ngoãn ngồi cạnh Thành Đạo Quốc.

Có vẻ như Cố Diệc Minh chợt nhớ ra mình đang ghi hình, bèn giải thích: “Xin lỗi, tôi quen rồi, lúc buồn ngủ còn nói chuyện với Dư Bắc.”

“…”

Xin anh đấy, đừng thanh minh nữa.

Người khác không có mồm à? Không tiếp chuyện anh được chắc?

Tiêu Thành ngồi đằng sau run rẩy, muốn giao lưu cho đỡ ngượng.

“Tổng giám đốc Cố, cổ anh bị eczema à? Đỏ mấy chỗ liền. Hì hì, trước em cũng ngứa, kiên trì bôi thuốc là khỏi. Đợi đến nơi em đưa anh một lọ.”

Dư Bắc và Cố Diệc Minh đồng thanh đáp: “Bị nhện cắn đấy.” “Bị heo cắn đấy.”

Tiêu Thành gật gù: “Hoá ra là vậy, mồm con nhện này độc thật.”

“Đúng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play