Khung cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn.
Nhìn điệu bộ của Lâm Diệu Đông là muốn lao ra đánh Lâm Bối Nhi.
Lâm Bối Nhi cũng lì, không thèm tránh, đứng yên tại chỗ.
May mà cảnh sát ở toà án đều to cao lừng lững, ghì Lâm Diệu Đông lại là chuyện nhỏ.
Ông ta tay đấm chân đá, văng cả kính.
Thẩm phán nổi giận, khép Lâm Diệu Đông vào tội làm mất trật tự tại toà, tuyên bố tạm dừng xử án.
Quá trình xét xử vốn đã đi đến hồi kết phải dừng lại đột ngột. Vụ án bị đảo ngược, toà chỉ còn cách là thu thập bằng chứng từ đầu, ba ngày sau xử lại.
Hàng loạt phóng viên ùa vào toà án, chặn cứng ở cửa.
Dư Bắc bị Cố Diệc Minh kéo ra ngoài, cảm giác bản thân y như cái chổi lau nhà chìm nổi giữa đám đông, không thể làm theo ý mình.
Cố Hồng Sênh được phóng thích ngay tại chỗ. Ông sẽ có thể tự do hoạt động ở một mức độ nhất định, dưới sự giám sát của cảnh sát.
Sau cùng, Cố Hồng Sênh ngoảnh đầu lại nhìn Lâm Diệu Đông đang lên cơn điên.
Dư Bắc vừa khéo bắt gặp cảnh này, lập tức cảm thấy đũng
[email protected] lạnh toát.
Đây chính là sát khí mà người ta hay nhắc tới hả?
Bố Cố hiền từ bỗng chốc giống hệt như một thanh bảo đao được tuốt ra khỏi vỏ. Sự sắc bén đó, không trải qua sóng gió thì nói thật là chẳng thể nào có nổi.
Sợ phết…
May mà mình chưa từng đắc tội với ông ấy.
Khi lên xe, chắc có lẽ Cố Hồng Sênh cảm nhận được ánh mắt của Dư Bắc nên ngoảnh đầu nhìn cậu rồi nở nụ cười.
“Bắc Bắc, con nhìn gì bố vậy?”
Gòy, mình lại có thêm biệt danh.
Bắc Bắc là cái quái quỷ gì thế?
Bắc Bắc*, em là tình yêu duy nhất của anh?
(*Đọc gần giống baby)
“Bố à, bố đã vất vả rồi.”
Mình, Dư Bắc, vừa đẹp trai vừa dẻo miệng.
“Ha ha.”
Cố Hồng Sênh bật cười, xoa đầu cậu.
“Con cũng vất vả rồi.”
“Không, không, con không vất vả đâu ạ.”
Khiêm tốn giúp ta tiến bộ, kiêu căng sẽ bị ăn đòn.
Mình hiểu đạo lý này mà.
“Diệc Minh, con đưa mọi người về trước, sau đó bố con ta đến công ty một chuyến.”
“Vâng.”
Cố Diệc Minh đáp.
Cố Hồng Sênh hỏi tiếp: “Con đã thu xếp xong các thứ chưa?”
“Gần như xong rồi ạ.” Cố Diệc Minh nói. “Có mỗi ba ngày, chúng ta kịp thu thập chứng cứ không bố?”
“Đủ.”
Cố Hồng Sênh híp mắt, ngả lưng lên ghế, khoé miệng thấp thoáng như đang cười.
Chắc Lâm Diệu Đông gặp hoạ mất thôi, Dư Bắc linh cảm là vậy.
Khác hẳn với kiểu vỗ ngực đảm bảo của Cố Diệc Minh, cậu vẫn luôn cảm thấy anh chém gió, song Cố Hồng Sênh lại rất đáng tin cậy.
Gừng càng già càng cay, tay càng già càng to.
Dù thế nào mình cũng là fan trung thành của bố vợ.
Sau khi về tới nhà, Dư Bắc chờ rất lâu, đến tận nửa đêm Cố Diệc Minh mới quay về, trông vô cùng mệt mỏi.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Dư Bắc bèn mắt nhắm mắt mở bò dậy từ trên ghế sofa.
Cậu mơ mơ màng màng nhìn Cố Diệc Minh bước vào nhà, cởi giày, treo áo vest lên rồi nới lỏng cà vạt.
Động tác trí mạng thật sự.
Không tài nào đỡ nổi.
Bực ghê.
Ngày nào Cố Diệc Minh cũng đẹp trai tóc tai vuốt vuốt như thế, hoàn toàn chẳng nghĩ gì tới cảm nhận của mình.
Anh ấy còn đang cởi
[email protected] lưng…
Nếu nhìn vụ này thì mình không buồn ngủ nữa đâu nhé.
Trong phòng khách chỉ bật mỗi một chiếc đèn vàng mờ ảo, lúc nhìn thấy Dư Bắc đang cắm rễ trên sofa, Cố Diệc Minh sửng sốt.
“Út Cưng?”
“Ặc… Hả?”
Dư Bắc bừng tỉnh.
“Em chẳng nói chẳng rằng, làm anh giật cả mình, tưởng em mộng du nữa cơ… Em ngồi đấy làm gì?”
“Chờ anh.”
Cố Diệc Minh rót một cốc nước, vừa uống vừa càm ràm: “Ngủ là ngủ, chờ anh là chờ anh. Chạy ra sofa ngủ mà cũng gọi là chờ anh à?”
“Ngủ, nhân tiện đợi anh về.”
Sao mình lập luận hợp lý vậy nhỉ?
Nếu sống ở thời Hy Lạp cổ đại, mình ít nhất cũng phải tầm cỡ triết gia.
Cố Diệc Minh ngồi xuống bên cạnh Dư Bắc rồi kéo cậu qua ngồi lên đùi mình, sau đó cọ mặt vào xương quai xanh của cậu.
“Dừng, dừng, dừng… Đừng cọ lung tung.” Dư Bắc hỏi anh việc quan trọng: “Anh với bố sao rồi?”
Cố Diệc Minh cau mày. “Nhắc đến chuyện này làm gì? Anh vất vả cả ngày, chỉ mong gặp em để được thả lỏng tinh thần thôi đấy…”
Dứt lời, anh dụi đầu vào cổ cậu.
“Thế anh cũng đừng táy máy lung tung… Hôi quá, anh hút thuốc à?”
Cố Diệc Minh giơ tay lên, ngửi mùi trên người mình.
“Vậy mà cũng bị em phát hiện ra hả?” Cố Diệc Minh tủi thân nói. “Anh đứng ngoài cho bay mùi những nửa tiếng đồng hồ cơ đấy. Em mũi chó à?”
“Em tuổi Tuất.”
Dư Bắc tóm lấy tay anh, ngửi một cái. Trên đầu những ngón tay thon dài thoang thoảng hương thuốc lá, khiến người ta đắm say.
Có lẽ vì Cố Diệc Minh hút loại thuốc đắt đỏ.
Hoặc do anh ấy đẹp trai.
Cố Diệc Minh mà bớt đẹp đi một tí thì mình chẳng chịu nổi mùi thuốc lá đâu.
Nguyên tắc từ trước tới giờ của mình: Đẹp là được.
“Thế sau này, trước khi vào nhà anh sẽ… đứng ngoài một tiếng cho bay mùi nhé?”
“Không cần… Thật ra em cũng đâu có chê anh.”
Dư Bắc phụng phịu đáp.
Tại sao lại phải phụng phịu?
Làm nũng cần gì lý do.
“Nhưng anh nên cai đi thì hơn.”
Cố Diệc Minh ôm lấy Dư Bắc, hỏi: “Út Cưng, em lo cho sức khoẻ của anh à?”
“Em nghĩ… nếu anh trở thành một ông già răng vàng, mồm hôi thì có lẽ em sẽ thay lòng đổi dạ đấy.”
“Oài.” Cố Diệc Minh nổi giận, véo mông cậu. “Em là đồ chỉ biết chú trọng khuôn mặt.”
“Gớm, nghe anh nói kìa… Không chú trọng khuôn mặt thì chẳng lẽ em yêu anh vì mông anh đẹp hả?”
Nhưng thú thật, mông Cố Diệc Minh cũng đẹp, vừa săn chắc vừa cong.
Đúng là người có tập tành có khác.
Mà ta nói từ đầu đến chân Cố Diệc Minh đều tuyệt vời.
Khuyết điểm duy nhất của anh ấy là tuổi không đẹp lắm.
Anh ấy tuổi Dậu.
Một chú gà trống bự*.
(*Gà còn có nghĩa bóng là con ciu)
(Tác giả không viết rõ nhưng tôi đoán Dư Bắc sinh năm 94, tuổi Tuất. Cố Diệc Minh sinh nhật đầu năm thì có lẽ theo lịch âm sẽ rơi vào cuối 93, tuổi Dậu.)
Đôi mắt Dư Bắc bỗng nhiên sáng rực lên, cậu nghĩ tới điều gì đó.
Thôi đừng hỏi, dăm ba cái chuyện bậy bạ ấy mà.
Cố Diệc Minh buồn bực bảo: “Moá, sau này anh đếch hút nữa. Nhưng em nói cũng đúng, nếu không thì sao anh lại yêu em chứ?”
Dù Cố Diệc Minh đang khen mình đẹp trai theo kiểu vòng vo, song mình chẳng vui chút nào.
Cố Diệc Minh yêu khuôn mặt này của mình á?
Lẽ nào thứ anh ấy u mê không phải cơ thể mình ư?
Dư Bắc ngẫm lời Cố Diệc Minh nói.
Hàm nghĩa sâu xa, càng nghĩ càng thấy sợ.
“Cố Diệc Minh, nếu em là con gái mà còn xinh nữa thì anh cũng sẽ yêu em phải không?”
Bị hỏi như vậy, Cố Diệc Minh hơi ngơ ngác, nói: “Làm gì có khả năng đó. Sao em lại là con gái được…”
“Em đang đặt ra giả thiết! Anh đừng trốn tránh, trả lời thẳng đi.”
Dư Bắc dùng hai tay ôm lấy mặt Cố Diệc Minh, bắt anh nhìn thẳng.
Cố Diệc Minh ngẫm nghĩ một lúc lâu.
“Cái giả thiết quái quỷ gì thế…” Anh trả lời nước đôi: “Chắc sẽ yêu? Ai mà biết? Nhưng nếu em là con gái, hai bọn mình sẽ chẳng thể ở cùng phòng ký túc xá. Khó nói lắm.”
Càng nghe, Dư Bắc càng thấy bất an.
Xu hướng tính dục của Cố Diệc Minh bấp bênh quá.
Anh ấy không thống nhất được à?
Dư Bắc buồn bực bảo: “Anh nói mình thích người đẹp, nhỡ đâu sau này có một cô gái xinh hơn em xuất hiện thì chẳng phải anh sẽ yêu cô ấy sao?”
“Không đời nào.”
Cố Diệc Minh trả lời thẳng thừng.
“Vậy bây giờ rút cục anh thẳng hay cong?”
Phiền chết đi được.
Sao mình sống khổ thế nhỉ?
Sau này mình không những cần đề phòng gay mà còn phải đề phòng phụ nữ nữa à?
“Anh là…”
Cố Diệc Minh xáp lại gần, nói: “Của em.”
VĂN! VỞ!
Đây là một vấn đề nghiêm trọng, mình phải làm cho ra ngô ra khoai.
“Em…”
Dư Bắc đang định nói gì đó mà bị Cố Diệc Minh bịt miệng, kéo vào phòng ngủ.
“Đừng ồn ào nữa, ngủ thôi.”
“Cố Diệc Minh, em… Anh…” Khó khăn lắm Dư Bắc mới dứt ra được, cậu thở hổn hển bảo: “Anh còn chưa tắm!”
…
Trong ba ngày này, hôm nào Cố Diệc Minh cũng đi rất sớm, thường là lúc Dư Bắc chưa mở mắt.
Chẳng rõ anh lấy sức ở đâu ra nữa.
Hai ngày sau, Dư Bắc thấy tin Lâm Diệu Đông bị bắt trên đài truyền hình địa phương.
Có phóng viên live stream ngay tại hiện trường, Lâm Diệu Đông trông vô cùng suy sụp, cảnh sát đẩy ông ta ra khỏi nhà.
Lâm Bối Nhi cũng đứng cạnh xe cảnh sát, bị còng tay. Trong live stream cậu ta không nói gì.
“Sao mày lại làm thế? Hả? Chỉ một chút nữa thôi là thành công, là có thể thoát khỏi sự áp bức của người nhà họ Cố rồi, tại sao mày phải phá hỏng kế hoạch mà tao vạch ra, phá hỏng hết mọi thứ?”
“Mày biết tao đã đợi ngày này bao nhiêu lâu không? Súc sinh! Tốn công tao nuôi cái loại súc sinh như mày! Mày có biết mình mang họ Lâm không?”
“Đồ súc sinh! Thứ phế vật đéo biết phân biệt thiệt hơn!”
Lâm Diệu Đông sấn tới giáng cho Lâm Bối Nhi một cái tát, trên mặt Lâm Bối Nhi lằn dấu tay, tóc tai bù xù.
Lâm Diệu Đông định đánh tiếp nhưng bị cảnh sát bẻ quặt tay ra sau lưng, còng lại.
Lâm Bối Nhi ngẩng đầu lên, gằn giọng bảo: “Trước tiên ông phải hỏi bản thân mình xem tại sao hứa rồi mà không làm? Chuyện gì tôi cũng nghe theo ông hết, sao ông chẳng biết đủ? Ông… Suýt nữa ông đã hại chết anh ấy!”
“Đám họ Cố là người một nhà! Mày hy sinh cả gia đình mình chỉ vì thằng Cố Diệc Minh đó hả? Nó là cái đéo gì của mày? Kiếp này và cả kiếp sau nữa, mày đừng có mơ mộng hão huyền!”
Lâm Bối Nhi im lặng, bị cảnh sát áp giải lên xe.
Đến ngày quy định, toà công khai xét xử lại vụ án. Những bằng chứng trước kia Lâm Diệu Đông đưa ra, cuối cùng đã trở thành bản án dành cho ông ta. Lâm Diệu Đông phải ngồi tù với nhiều tội danh.
Lâm Bối Nhi cũng vào tù vì tội bắt cóc.
Cố Hồng Sênh trả lời phỏng vấn của phóng viên, bài phỏng vấn được đăng tải trên báo bằng cả tiếng Anh lẫn tiếng Trung.
“Chúng tôi vốn là bạn thân, lớn lên cùng nhau, hai gia tộc có mối quan hệ bền chặt. Vậy nên khi Lâm Diệu Đông lợi dụng chức vụ, vi phạm pháp luật, tôi vẫn vì tình cảm cá nhân mà tin tưởng ông ta, nào ngờ lại có ngày này. Tôi cũng phải chịu trách nhiệm do chưa làm tròn bổn phận. Tôi đã già rồi, không còn thích hợp với việc quản lý công ty, nhân cơ hội này tôi sẽ giao cổ phần của tập đoàn cho con trai Cố Diệc Minh và con rể Dư Bắc thừa kế, chỉ giữ lại mười phần trăm để dưỡng lão…”
Lúc đọc báo, Dư Bắc cảm thấy vô cùng sửng sốt.
“Bố… Bố định sang tên tài sản cho tụi mình?”
Cố Diệc Minh mãi mới được ngủ nướng một giấc, bị Dư Bắc đang phấn khích đạp tỉnh giấc.
Anh nhìn tờ báo.
“Ờm.”
“Cái đệt, sao anh thản nhiên vậy?”
“Đâu phải là chuyện gì tốt đẹp, em nghĩ quản lý cả một tập đoàn không đau đầu à? Ông bô nhân cơ hội này quẳng cục nợ đi để chu du khắp thế giới với mẹ anh đấy.”
Cố Diệc Minh trở mình rồi ngủ tiếp.
“Đệt, sướng vãi…”
Nếu điều kiện cho phép thì bây giờ mình muốn sinh em bé với Cố Diệc Minh, sau đó nghỉ hưu sớm.
“Thế còn anh cả?”
Cố Diệc Minh cười khẩy: “Em nghĩ tài sản của Cố Hồng Sênh chỉ có mỗi cái tập đoàn này thôi hả?… Bố sở hữu bao nhiêu cổ phần ở ngoài anh còn chẳng biết. Công ty con chuyên về mảng quản lý tài sản dưới trướng tập đoàn chính là công ty chịu trách nhiệm tính toán sổ sách cho bố đấy.”
Moá, thế giới của người giàu phức tạp thật.
“Ơ nhưng anh không ‘rung rinh’ tí nào sao?”
Dư Bắc véo Cố Diệc Minh.
“A, a, áu, áu!”
Cố Diệc Minh nổi cáu, vừa kêu gào vừa quay lại rồi nhào tới như một con sói, đè Dư Bắc xuống giường.
“Anh, anh… Anh làm trò gì đấy?”
Dư Bắc kéo chăn lên che ngực.
Cố Diệc Minh nở nụ cười gian xảo: “Dù sao em ồn ào như vậy anh cũng không thể ngủ nổi, vậy thì chúng ta hãy làm chuyện nên làm lúc thức!”
…
Về việc con người ta đột ngột giàu lên, có thể là nhờ thừa kế tài sản, nhờ hai bàn tay trắng lập nên cơ nghiệp, nhờ mua xổ số.
Mình thì khác.
Mình hack từ trong nôi, ngồi mát ăn bát vàng.
Chung quy là bởi vì hồi đại học mình mê trai, cố sống cố chết dụ dỗ cho bằng được một gã đàn ông.