Sau khi kết hôn, tôi phát hiện ra trái tim ông xã mình thuộc về người khác thì phải làm thế nào?
Online chờ giải đáp…
Chờ cái con khỉ.
Xử lý mối tình đầu ngay tại chỗ luôn đi.
Nhưng Dư Bắc không làm được, vì người Cố Diệc Minh nhung nhớ bây giờ chưa chắc đã còn sống.
Dư Bắc cố dằn lòng tới mức trở nên bối rối.
Chẳng biết nếu ngày nào đó mình ngỏm, liệu Cố Diệc Minh có ôm tình cảm sâu đậm, nhớ mãi không quên như vậy không.
Nhưng mình không thể thử.
Dù sao con người ta cũng chỉ sống một lần thôi, còn tình yêu vẫn có tiếp được.
Bên nào nặng bên nào nhẹ, Dư Bắc hiểu rất rõ.
Cố Diệc Minh đi ra ngoài, chẳng giải thích gì.
Dư Bắc cũng không gọi anh lại. Gọi làm gì? Nằng nặc đòi anh ấy giải thích rõ ràng? Cãi nhau ỏm tỏi một trận?
Từ hồi lớp bốn mình đã chẳng làm vậy nữa rồi.
Lát sau Cố Diệc Minh quay lại, trong tay anh có thêm một thứ trông như lọ keo.
Cố Diệc Minh ngồi xuống bàn, cầm chiếc vòng hí hoáy.
Chắc định gắn nó lại?
Dư Bắc ngồi bên cạnh xem.
Cậu chưa thấy Cố Diệc Minh làm thủ công bao giờ, anh rất tập trung, mỗi tội tay chân vụng về.
Đôi tay Cố Diệc Minh không hợp với những việc tỉ mẩn này.
Xin phép tiết lộ một bí mật nho nhỏ mà không ai biết.
Nam thần hoàn hảo như Cố Diệc Minh lại có một khuyết điểm đáng hổ thẹn.
Chữ xấu.
Siêu xấu.
Xấu như gà bới.
Ngoài chữ ký rồng bay phượng múa ra thì chữ tiếng Trung của anh ấy xấu đến mức chẳng thể chấp nhận nổi.
Lúc trước, lần đầu tiên nhìn thấy chữ Cố Diệc Minh, Dư Bắc đứng hình luôn.
Cái đệt…
Chữ của crush đúng là khác bọt!
Sở dĩ Dư Bắc vẫn cảm thấy anh hoàn hảo chắc là vì yêu nhau yêu cả đường đi.
Song chữ tiếng Anh của Cố Diệc Minh lại siêu đẹp, trông bay bổng như được in ra vậy.
Việc này có lẽ liên quan tới chuyện anh ấy lớn lên ở nước ngoài.
Dư Bắc ở bên cạnh nhìn rồi bắt đầu nghĩ vẩn vơ, còn Cố Diệc Minh đã gắn xong chiếc vòng, cầm nó trong tay ngắm nghía một lát.
Dư Bắc cười khẩy, chiếc vòng gắn lại chắc chắn bán không được giá.
Giống như mối tình tan vỡ, có chắp vá cũng chẳng đáng một xu.
Sâu sắc biết bao, triết lý biết bao.
Mình đúng là một nhà triết học về tình yêu.
Lâu lắm rồi mình chưa cảm thấy bản thân đỉnh của chóp, hôm nay phải chống nạnh một phát, không ai có thể cản nổi.
Dư Bắc điên cuồng nhấn like cho màn thể hiện của mình.
Ít nhất thì mình không khóc lóc vật vã, đòi tìm tới cái chết, nhỉ?
Như thế thì hẹp hòi quá.
Chẳng qua Cố Diệc Minh có một người để nhớ thôi chứ gì?
Nhớ! Cứ yên tâm, cứ mạnh dạn mà nhớ.
Một người đủ chưa?
Chưa thì em thêm cho anh một người nữa.
“Út Cưng.”
Cố Diệc Minh vừa cất chiếc hộp đi vừa lên tiếng gọi Dư Bắc.
“Hử?”
“Về sau em dọn dẹp đừng làm mất cái này nhé.” Cố Diệc Minh dặn. “Chỉ còn sót lại một hai thứ thôi…”
Thật sự Cố Diệc Minh nghĩ quá lên rồi, mình dọn nhà bao giờ?
Cố Diệc Minh nâng niu nó thật đấy.
Mình đã không còn là cục cưng của Cố Diệc Minh nữa.
Giờ là cục cưng số hai.
Dư Bắc rất tuyệt vọng nhưng vẫn mỉm cười.
“Được. Đồ của cô ấy, em nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận. Em không cố ý làm hỏng, cũng chẳng muốn anh đau lòng vì cô ấy. Tất cả là lỗi của em, anh để em đi giải thích với cô ấy được chứ?”
Mùi thảo mai sực nức này quen không?
Trên mạng còn có bài viết nói Dư Bắc là thằng mưu mô, thảo mai, leo lên vị trí hiện tại nhờ vào Cố Diệc Minh.
Thằng thảo mai này mới tung ra một phần công lực thôi mà Cố Diệc Minh đã quyết phải kết hôn với tôi rồi.
Quả nhiên, trai thẳng Cố Diệc Minh không phát hiện điều gì bất thường.
“Giải thích gì cơ? Em ấy mất rồi.”
Cố Diệc Minh thở dài.
Dư Bắc khoác tay Cố Diệc Minh, bảo: “Có một người đàn ông như anh nhớ đến, cô ấy hạnh phúc thật đấy.”
Cố Diệc Minh nghiêng đầu nhìn sang, cảm thấy là lạ.
“Tiếc rằng em ấy chẳng thể tiếp tục hưởng hạnh phúc.”
Nói thừa.
Nếu cô ấy hạnh phúc thì em ra chuồng gà hả?
“Em ngưỡng mộ cô ấy quá, biết cách ăn mặc, dùng đồ trang sức. Còn em ngay cả sáp vuốt tóc cũng không biết sử dụng.”
Tại sao lại bảo thảo mai tăng hai trăm phần trăm hiệu quả đối với trai thẳng?
Cố Diệc Minh thật sự chẳng có phản ứng gì, thậm chí còn nói hăng hơn.
“Con gái mà, chắc chắn sẽ làm dáng đôi chút.” Cố Diệc Minh đáp. “Em không cần so sánh mình với em ấy, em có ưu điểm riêng.”
Ok, câu trả lời của Cố Diệc Minh đạt 0 điểm.
Bây giờ Dư Bắc bắt đầu lo lắng.
Với cái tính của Cố Diệc Minh, anh hoàn toàn chẳng có khả năng phân biệt ai thảo mai ai không, sau này có thể bị dụ dỗ đi mất bất cứ lúc nào.
“Anh nói vậy thì cô ấy sẽ không vui đâu. Anh đừng vì em mà nói xấu cô ấy.”
Rút cục Cố Diệc Minh cũng cảm thấy sai sai.
“Em biết em ấy hả?”
“Cô gái trên bức ảnh tối hôm qua.”
“Ừm.”
Lại không phủ nhận, Dư Bắc sắp tức xì khói.
“Có chuyện gì xảy ra mà cô ấy mất?”
“Tai nạn.”
Trông Cố Diệc Minh rất đau đớn.
“Đúng là trời xanh quen thói má hồng đánh ghen…”
“Là tại anh.” Mắt Cố Diệc Minh đỏ ửng. “Anh đã hứa rằng thi tốt nghiệp xong sẽ đưa em ấy ra nước ngoài du lịch, nhưng mẹ không đồng ý. Khi đó anh ngang bướng, rủ em ấy lén lút bỏ trốn tới sân bay… Nếu không phải tại anh thì sẽ chẳng có chuyện bất trắc lúc sau.”
“Đâu thể trách anh được, đúng không?”
Đến giờ phút này rồi mà mình vẫn có thể an ủi Cố Diệc Minh.
“Nhưng anh vẫn tự trách bản thân. Quyết định của anh đã khiến bố mẹ mất đi đứa con gái duy nhất.”
“Đừng buồn nữa… Con, con gái?!”
“Đúng, anh chỉ có mỗi một đứa em gái đó thôi.”
Dư Bắc gãi đầu.
Moá.
Sao lại là em gái nhỉ?
Sao mình không nghĩ tới?!
Mình lăn tăn lâu như thế, hoá ra là tự ảo ma canada?
Từ từ…
Để mình sắp xếp lại.
Vậy là Cố Diệc Minh dẫn em gái đi du lịch, không cẩn thận gặp tai nạn. Anh ấy chẳng thể tha thứ cho bản thân nên chạy sang Trung Quốc?
Dư Bắc muốn quỳ xuống ngay tại chỗ, nhận lỗi với em nhỏ dưới suối vàng.
Xin lỗi, tôi trách nhầm em rồi.
Một khi nghĩ vậy thì mọi chuyện đều trở nên hợp lý.
Kể từ lúc quen nhau Cố Diệc Minh đã vô cùng cưng chiều Dư Bắc, có một phần là hưởng sái của em gái nhỉ?
Dù sao Dư Bắc cũng hơi giống em ấy mà.
Đội ơn em gái đã tác hợp!
Còn cả bố mẹ Cố Diệc Minh nữa, họ có thể vui vẻ chấp nhận đứa con trai nuôi này cũng vì nhớ đến em ấy.
May mà trước khi hiểu rõ chân tướng sự việc mình không làm ầm ĩ lên với Cố Diệc Minh, nếu không bây giờ người xấu mặt chính là mình.
“Từ từ… Cố Diệc Minh, anh đối xử với em tốt như thế không phải coi em là em gái anh đấy chứ?”
“Em đần hả?” Cố Diệc Minh lườm cậu. “Em là con trai, chẳng lẽ anh không phân biệt nổi?”
Hợp lý quá, không cãi vào đâu được.
“Vậy lần đầu anh gặp em…”
“Anh không nghĩ nhiều như thế, cùng lắm thấy hơi hơi giống thôi. Do đó đây chính là duyên phận của chúng ta, giỏ nhà ai quai nhà nấy.”
Ok, thì ra Cố Diệc Minh là một tên cuồng em gái.
Chẳng trách cứ bắt mình gọi bằng anh.
Dư Bắc vẫn khó lòng chấp nhận.
Liệu có khả năng này không ta…
Ví dụ…
Đặt giả thuyết…
Lý do trông mình giống em gái anh ấy…
Chuyện của Đoàn Dự*, cả nhà từng nghe bao giờ chưa?
(*Đọc thêm tại: )
Rút cục anh có bao nhiêu em gái mưa?
Dù sao mình cũng từng nghe Cố Quân Nho nói, chú đẹp trai Cố Hồng Sênh hình như đào hoa lắm.
Xin lỗi mẹ, con không nên nghĩ bậy bạ.
Dư Bắc ngồi ngay ngắn, tự kiểm điểm mười giây vì suy nghĩ xấu xa của bản thân.
Nhưng ai mà chưa từng ảo tưởng rằng mình được nhặt về từ thùng rác, sau khi lớn lên sẽ gặp lại bố mẹ đẻ chứ?
“Haiz… Thế sự vô thường.”
Dư Bắc chỉ có thể than thở một câu vậy thôi.
Sự sống và cái chết là một vấn đề vô cùng nghiêm túc.
Chẳng biết từ lúc nào Cố Diệc Minh đã cầm tay Dư Bắc, anh vẫn liên tục nắm lấy.
“Em nói đúng. Thế sự vô thường, con người ta vĩnh viễn không biết được thứ tới với mình trước sẽ là ngày mai hay chuyện bất trắc.”
Cố Diệc Minh tự dưng sâu sắc như vậy, Dư Bắc hơi cảm thấy không quen.
“Anh nói những việc ấy làm gì? Cụt cả hứng.”
“Anh đang nghĩ nhỡ một ngày nào đó mình ngỏm củ tỏi, em trở thành goá phụ thì phải làm sao?”
“Đấy người ta gọi là goá vợ.”
Cố Diệc Minh dốt nát.
“Goá phụ.” Cố Diệc Minh khăng khăng khẳng định, sau đó bảo: “Em xem suốt ngày anh phải lo lắng đủ điều, chắc chẳng thọ được lâu, chưa biết chừng sẽ chết trước em.”
“… Thế phải làm sao? Em cũng đâu thể cho anh mấy năm tuổi thọ.”
Cố Diệc Minh nói khiến Dư Bắc cũng lo lắng.
Nếu mình chết trước thì xuống âm phủ bị mù đường, chết sau lại phải chịu đựng những đêm dài đằng đẵng chẳng có người bầu bạn.
Cái chính là mình người Hoa, sau khi tạch thì có thể sẽ phải đi gặp Diêm Vương để đầu thai, còn Cố Diệc Minh là người Mỹ, Diêm Vương chắc chắn chẳng nhận đâu.
Xong phim.
Nhất định anh ấy sẽ bị bắt đến gặp thượng đế.
Theo lý mà nói, chắc là Cố Diệc Minh sẽ lên thiên đường nhỉ? Dẫu sao thì anh ấy cũng quyên góp nhiều tiền vậy cơ mà.
Nhưng không đảm bảo trăm phần trăm được.
Đứng trước thượng đế, liệu Cố Bóc Lột đục khoét của cải của nhân dân có tội không nhỉ?
Haiz…
Chết rồi vẫn phải yêu xa.
“Chi bằng thế này đi, nếu chết thì anh sẽ không đầu thai mà biến thành một ngôi sao trên trời để dõi theo em.”
“Nghe sợ vãi.” Dư Bắc nói. “Anh nghĩ thử xem, trên trời có một đôi mắt nhìn chằm chằm mình cả ngày.”
“Em đừng phá vỡ bầu không khí được không?” Cố Diệc Minh cáu kỉnh. “Anh sợ em nhớ anh thôi. Nếu nhớ thì em cứ tìm ngôi sao sáng nhất, đó chính là anh.”
Cảm động ghê, nhưng vẫn còn một điều nghi vấn.
“Tại sao lại là ngôi sao sáng nhất?”
Cố Diệc Minh chẳng buồn suy nghĩ đã trả lời ngay: “Vì anh to.”
Không phải chứ tổng giám đốc Cố?
Vậy mà cũng cua gắt được hả?
“Anh không yên tâm về em nhất. Anh thấy em chẳng phải là người sẽ thủ tiết.”
Ngay cả chuyện này cũng bị Cố Diệc Minh nhìn thấu.
“Thế anh đừng chết trước em.” Dư Bắc túm lấy anh, nói: “Nếu anh thài trước thật, để lại một khối tài sản kếch xù thì em biết làm sao?”
Cố Diệc Minh có vẻ rất bực. “Nếu em không cười toe toét như vậy, chắc anh còn tin đôi chút.”
Mình bị khoé miệng bán đứng rồi.
Dư Bắc tính toán, bảo: “Tài sản nhiều thế chẳng tiêu hết được, hai đứa mình lại không có con cái. Chi bằng như này, em đem số tiền ấy đi nuôi vài đứa con trai nuôi đang độ xuân thì, hừng hực sức sống…”
“Em léng phéng nữa là tối nay đít nở hoa nhé.”
Cố Diệc Minh cảnh cáo cậu.
Dư Bắc vội vàng ngậm miệng vào.
Cố Diệc Minh không chém gió đâu, nói nở là nở thật đấy.
“Em ngoan ngoãn ở nhà cho anh, không được đi đâu hết. Mấy lão già thiếu đứng đắn chẳng phải loại tốt đẹp gì, em không được nhảy aerobic với họ. Rõ chưa?”
Chắc chắn là không rồi.
Uống rượu, quẩy tới bến với trai trẻ chẳng sướng hơn sao?
“Rõ rồi.”
Dư Bắc đâu nghĩ sâu nghĩ xa đến mức ấy, nhưng Cố Diệc Minh đã khơi mào thì cậu lại không kìm lòng nổi mà ảo tưởng về cuộc sống tuổi xế bóng đẹp tuyệt vời.
“Em rõ cái con khỉ.”
Nhìn nụ cười ngây dại của cậu, Cố Diệc Minh điên tiết.
“Ôi trời, không nói nổi nữa. Em nhớ phải ngoan, đừng để anh trông thấy rồi tức tới nỗi tắt sáng luôn.”